Chương 287: Cửu Thần Đấu Chuyển Công, bí mật của Mộ Linh Lạc (2)
Màn đêm buông xuống.
Khương Trường Sinh báo mộng cho Mộ Linh Lạc, truyền thụ Lâm Tự ấn, bình thường người nằm mơ rất khó nhớ kỹ mộng cảnh, nhưng nha đầu này khác biệt, nàng còn có thể nhớ kỹ đối thoại của hai người trong giấc mộng trước kia.
Mới học Lâm Tự ấn, Mộ Linh Lạc sợ hãi than.
- Võ học thật lợi hại, còn mạnh hơn những võ học ta đang học.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Cũng đừng truyền ra, đây là bí mật của chúng ta, bao gồm cả ta, ta cũng là bí mật của ngươi.
Mộ Linh Lạc gật đầu, rất hưng phấn.
Liên quan tới mộng cảnh, lúc bốn năm tuổi, nàng từng nhịn không được kể cho phụ mẫu, nhưng bọn hắn không tin, nàng không còn nhắc nữa, theo tuổi tác tăng trưởng, bởi vì thiên phú đặc thù, không có người đồng lứa làm bạn với nàng, Khương Trường Sinh trở thành đối tượng nàng mỗi ngày chờ mong, luôn muốn lần sau nằm mộng có thể gặp nhau.
Mặc dù không phải mỗi lần đều có thể mơ thấy, nhưng nàng cảm thấy rất chân thực, hoặc Hứa Trường Sinh ca ca thật tồn tại, bởi vì Trường Sinh ca ca ở trong giấc mộng chỉ điểm nàng, quả thật có thể để võ công của nàng tăng trưởng.
Phát hiện này để cho nàng hết sức phấn khởi, cảm thấy là cơ duyên mà trong miệng phụ mẫu nói tới, thế là nàng xem sự tồn tại hắn như là bí mật, không nói cho bất kỳ kẻ nào.
Nhân Đức năm thứ ba.
Trong ngự thư phòng, Khương Tú đứng đứng trước bàn cát, đứng bên cạnh là Hàn Thiên Cơ, Trần Lễ còn có Đạo Thần.
Đạo Thần bốn mươi ba năm trước đi vào Long Khởi quan trộm cắp, bị Khương Trường Sinh bắt lấy, quét rác mười năm, mười năm sau liền theo Khương Tú, hắn cũng tính làm bạn Khương Tú lớn lên, đã nhiều năm trôi qua, hắn đã trở thành thân tín của Khương Tú, được Khương Tú đề bạt làm tổng vệ trưởng Bạch Y vệ, có thể nói là vua nào triều thần nấy.
Trần Lễ chính là đồ đệ thân truyền của Hàn Thiên Cơ, Hàn Thiên Cơ cũng không còn sống bao nhiêu năm, Khương Tú cần hắn hỗ trợ cổ vũ khí vận Đại Cảnh, theo Khương Tú lôi kéo, một tới hai đi, Trần Lễ cũng đã trở thành thân tín của hắn.
- Trẫm mặc dù dùng nhân đức trị vì, nhưng nhân đức chính là đối với dân chúng, trẫm một khắc cũng không quên được nguyện vọng của Tiên Hoàng, trẫm trước kia thề muốn trợ Đại Cảnh nhất thống thiên hạ, hôm nay thiên hạ yên ổn, quốc lực phú cường, cũng nên mở rộng cương thổ.
Mặt Khương Tú không thay đổi nói, hắn trước kia không hiểu Khương Tử Ngọc, nhưng khi hắn chân chính đăng cơ, tâm tư hắn thay đổi.
Trần Lễ cười nói:
- Bệ hạ có chí lớn, quả thật là Đại Cảnh may mắn, Đại Cảnh bây giờ tuy mạnh, nhưng xác thực cũng không phải mạnh nhất, ta đi theo sư phụ quan sát khí vận, phương Bắc có hai phe vận triều mạnh mẽ hơn chúng ta, trong đó một phương càng đáng sợ, bọn hắn cũng đang khuếch trương, đợi nhất thời, bọn hắn không sớm thì muộn sẽ từ Bắc đánh tới Nam, Đại Cảnh không tiến ắt lùi.
Đạo Thần gật đầu nói:
- Bây giờ phiên vương các nơi binh cường tướng rộng, để đó không dùng lâu ngược lại dễ dàng sinh sự, bọn hắn cũng muốn bắt chước công tích của tiên đế khi còn là Ngụy vương.
Số lượng lớn binh sĩ, võ giả ngày thường khổ luyện, lại không thi triển quyền cước, không sớm thì muộn sẽ sinh sự.
Hàn Thiên Cơ vuốt râu mà cười, hắn không có chen lời vào, hắn đã chuẩn bị thoái ẩn, lần này đến đây chẳng qua là làm lão thần để hoàng đế an tâm.
- Nếu muốn đánh thì không thể mù quáng, hướng một mục tiêu đánh tới, thu phục vương triều dọc đường, Hồng Huyền vương triều cách chúng ta gần nhất, nhưng thái độ của bọn hắn rất tốt, bên trên mậu dịch cho Đại Cảnh thuận lợi rất lớn, Đại Cảnh dùng tín nghĩa làm gốc, không tốt khi đánh bọn hắn, vậy cũng chỉ có thể đánh Thiên Hàn vận triều hướng tây bắc?
Khương Tú hỏi.
Hắn không có đánh nhịp, dù sao hắn không có kinh nghiệm chinh chiến.
Trần Lễ nói:
- Ta lại cảm thấy vòng qua Hồng Huyền vương triều đánh Đông Hải vương triều càng tốt hơn, vừa thu phục cương thổ ven đường, chờ đánh xuống Đông Hải vương triều, Hồng Huyền vương triều vừa lúc bị chúng ta bao vây, nếu Hồng Huyền vương triều dám phản, vậy vây chết bọn hắn.
Đạo Thần gật đầu nói:
- Lại hướng tây, cương thổ quá dài, nên mở rộng cương thổ theo chiều dọc.
Ánh mắt Khương Tú rơi vào bên trên Đông Hải vương triều, lâm vào trong suy tư.
Một bên khác.
Ngọc Nghiên Dật đến bái phỏng Khương Trường Sinh.
- Phương Bắc xuất hiện Thụy Thú Bạch Trạch, nghe nói máu Bạch Trạch có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường gân cốt và công lực, Đạo Tổ có động tâm?
Ngọc Nghiên Dật hưng phấn nói:
- Thiên hạ võ lâm hôm nay đều tiến đến tranh đoạt, Bạch Trạch có thể là ngàn năm khó gặp, phụ thân ta đã phái người tiến đến.
Khương Trường Sinh cảm khái nói:
- Người ta chính là Thụy Thú, đang chúc phúc nhân tộc, đi bắt giết nó không tốt?
Kiếm Thần quay đầu nói:
- Kéo dài tuổi thọ đúng là nói bậy, bất quá tăng tiến công lực cũng không giả, Thụy Thú trên mặt đất này càng ngày càng ít, bởi vì nhân tộc quá tham lam, Bạch Trạch kia thật không đơn giản, rất cường đại, từ xưa đến nay nhân tộc còn chưa thành công đi săn Bạch Trạch, mỗi lần đều thương vong thảm trọng.
Ngọc Nghiên Dật bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta không đi, người khác cũng sẽ đi, nếu triều tông khác hoặc Hiển Thánh động thiên đoạt được, vậy cũng không được.
Nhắc đến Hiển Thánh động thiên, Kiếm Thần nhịn không được nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Hắn vẫn muốn hỏi Hiển Thánh động thiên bây giờ là gì tình huống, tiễn đêm hôm trước tuyệt đối là vọt tới Hiển Thánh động thiên.
Uy lực như vậy, sợ là sẽ chết rất nhiều người.
Thật tình không biết, hắn đoán đúng phân nửa, chẳng qua là Hiển Thánh động thiên vừa hay xuôi về phía Bắc, Khương Trường Sinh cũng không có bắn về phía Hiển Thánh động thiên dọc đường.
Ps của Tác giả: Tác viết sai tuổi của Khương Tú ở mấy chương trước, sợ có vài độc giả thắc mắc, lần nữa ghi chú, Khương Tú sinh tại Càn Vũ năm thứ tư, bây giờ sắp bốn mươi chín tuổi.