Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 292: Long Mạch đại lục, Đại Thừa long lâu tuyệt vọng (2)

Chương 292: Long Mạch đại lục, Đại Thừa long lâu tuyệt vọng (2)
Tiêu Bất Khổ như bị sét đánh, trừng to mắt, hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Trương Anh nhún vai nói:
- Tông môn cấp bá chủ Long Mạch đại lục - Hiển Thánh động thiên, ngươi hẳn nghe nói qua chứ, bọn hắn điều động một tên Càn Khôn cảnh tiến đến khiêu chiến Đạo Tổ, chết rồi, còn có Kiếm Thần sống bốn trăm năm, cũng là Càn Khôn cảnh, bây giờ đang quét rác trong Long Khởi quan đây, thực lực như thế, ngươi cảm thấy Đạo Tổ không phải tồn tại vượt qua Càn Khôn cảnh?
Tiêu Bất Khổ ngồi liệt trên ghế, trợn mắt hốc mồm.
Trong lòng của hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Càn Khôn cảnh là cảnh giới gì?
Không thể với tới, phía trên Càn Khôn cảnh lại là cảnh giới gì?
Tiêu Bất Khổ chỉ cảm thấy nhân sinh u ám, xem ra Đại Thừa long lâu không còn hi vọng quật khởi.
Đi vào Thiên Hải nhiều năm như vậy, mọi thứ hắn trước kia phát triển qua đều bị võ giả làm ác trên biển cướp sạch, bây giờ nghèo rớt mồng tơi, mấy năm gần đây, hắn một mực lưỡng lự muốn trở lại đi xem một chút hay không, hiện nghe được thực lực của Đạo Tổ, hắn nào dám trở về?
Trương Anh nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn có chuyện xưa, rất có thể có quan hệ với Đạo Tổ.
Có phải là kẻ địch của Đạo Tổ hay không?
Ánh mắt Trương Anh lấp lánh, lòng sinh kế sách, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, như thật sự là thế, vừa hay thỉnh công với đạo tổ.
Tiêu Bất Khổ tựa hồ cảm nhận được cái gì, đứng dậy, cấp tốc rời đi.
Trương Anh nhìn về phía tiểu nhị bên cạnh, thấp giọng nói:
- Phái một vị huynh đệ theo sau, không, ngươi tự mình theo sau, chớ có mất dấu.
Tiểu Nhị thấp giọng cười nói:
- Trương đà chủ, ngươi lo lắng cái gì, ta là Thần Nhân, làm tiểu nhị làm lâu, ngươi còn thật sự cho rằng ta là tiểu nhị.
Dứt lời, hắn đứng dậy, đi về phía hậu viện.
Trương Anh lắc lư chén rượu, ánh mắt phiêu hốt, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhân Đức năm thứ năm.
Tần vương tròn một trăm lẻ ba tuổi qua đời, hoàng đế hạ chiếu, hậu táng Tần vương, chiếu cáo thiên hạ truyền kỳ một đời của Tần vương.
Trước kia lúc Đại Cảnh sắp mất nước, Tần vương đứng ra, vì Đại Cảnh mang đến hi vọng, công tích như vậy, thế nhân không nên quên.
Thi thể Tần vương Khương Dự được đưa về Kinh Thành, an táng trong Hoàng Lăng.
Khương Trường Sinh đứng trên vách núi, yên lặng nhìn chăm chú tất cả những thứ này.
Khương Dự là thân đệ đệ của hắn, bất quá hai người giao tiếp cũng không sâu, mấy chục năm qua, Khương Dự cũng không có đến thăm hắn, có lẽ Khương Dự cũng cảm thấy thực lực cách xa, không muốn trèo cao, trước khi chết, Khương Dự đều không biết thân phận chân chính của Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cũng không muốn tận lực đi nhận thân, ngược lại Khương Dự sống rất tốt, thê thiếp thành đoàn, nhi nữ đều có, càng là phiên vương trấn thủ một châu, hai người đã có cuộc sống khác, hà tất nhận nhau.
Khương Dự có thể sống lâu như thế, cũng may nhờ một chút đan dược của Khương Trường Sinh, hắn nhờ Khương Tử Ngọc hỗ trợ tặng, Khương Tử Ngọc biết được hắn là thân thúc thúc, cho nên cũng rất coi trọng Khương Dự, cũng không có chèn ép, Khương Dự là người duy nhất kết thúc yên lành trong số hoàng tử đời thứ nhất.
Khương Tiển đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, hắn đã biết được thân phận chân thật của Khương Trường Sinh, hỏi:
- Ngài có muốn xuống núi nhìn Tần vương thúc công một chút?
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nói:
- Không cần, đi cũng không có ý nghĩa.
Khương Tiển nhìn Kinh Thành phồn hoa náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.
Gia gia phụ mẫu, huynh đệ, vợ con đều đã qua đời, chỉ còn lại có những cháu trai này, tôn nữ bọn hắn, nội tâm của hắn cô tịch như thế nào?
- Ta nhất định sẽ nỗ lực tập võ, thường làm bạn với ngài.
Khương Tiển nhịn không được nói.
Khương Trường Sinh liếc nhìn hắn, cười nói:
- Chờ ngươi trước đi đến Kim Thân cảnh rồi nói sau, chớ để cho người ta vượt qua.
Khương Tiển hỏi:
- Bị người nào vượt qua?
- Một tiểu nha đầu, mười một tuổi nàng đã là Thông Thiên cảnh.
- A?

Từ khi biết được có một tiểu nữ hài mới mười một tuổi đã đi đến Thông Thiên cảnh, Khương Tiển luyện công càng thêm khắc khổ, hắn mặc dù không rõ ràng người đó là ai, nhưng theo trong miệng gia gia biết được, tất nhiên là gia gia bồi dưỡng, cái này khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.
Khương Dự qua đời chẳng qua là nhạc đệm, Khương Trường Sinh vẫn phải tiếp tục sống.
Thoáng chớp mắt.
Nhân đức năm thứ sáu.
Hành trình Đại Cảnh bắc phạt cũng không có thuận buồm xuôi gió, Đông Hải vương triều xem thấu dụng ý của Đại Cảnh, điều binh viện binh, hai bên quyết chiến bên trên cương thổ của một vương triều bình thường, Hồng Huyền vương triều ở bên cạnh ngồi xem hổ đấu, cũng không có ý nghĩ duy trì một phương vận triều nào.
Khương Tú kìm nén một cỗ năng lực, cũng không có cầu viện Hồng Huyền vương triều, vận triều đơn đấu, nếu xin giúp đỡ phe vận triều thứ ba, làm sao có thể thống nhất thiên hạ?
Khương Tú điều động bốn mươi vạn Thiên Sách quân lên phía bắc, thề phải đánh tan Đông Hải vương triều.
Từ Thiên Cơ, Dương Chiêu Đế đã cao tuổi, đã giải giáp trở về giang hồ, đại tướng quân không có thành danh đã lâu suất lĩnh tác chiến, để bách tính rất là sầu lo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất