Chương 296: Giết người tru tâm, không có khả năng
Tru Lục thánh quân trầm giọng nói, trong lòng hắn trào phúng, Đạo Tổ ơi Đạo Tổ, chỗ xấu cho việc tránh ở trong núi tu đạo là ngươi vĩnh viễn không rõ ràng kẻ địch đến cùng là ai.
Hắn cũng không muốn bởi vậy xóa bỏ ân oán, sư đệ của hắn chết trong tay Đạo Tổ, Hiển Thánh động thiên bị buộc rời khỏi Long Mạch đại lục, nội tình mấy ngàn năm vì vậy mà bị hủy, phần cừu hận này há có thể buông xuống?
Hắn thậm chí đang suy nghĩ bây giờ ra tay có thể đánh giết Đạo Tổ hay không.
Khương Trường Sinh nói:
- Xin hỏi Thánh Quân Hiển Thánh động thiên, ngươi muốn báo ân như thế nào?
Lời vừa nói ra, Tru Lục thánh quân động dung, cả kinh nhảy ra, kéo dài khoảng cách với Khương Trường Sinh.
Sắc mặt hắn khó coi, cắn răng hỏi:
- Ngươi thế nào biết bổn quân là người phương nào? Nếu đã biết được, vì sao còn muốn trợ giúp bổn quân?
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Không có cách, ta một mực chờ đợi ngươi đột phá, nhưng nếu khí vận thiên hạ này bị ngươi hút hết, thiên hạ sẽ hoang vu, ta không thể tiếp nhận, đành phải tự mình giúp ngươi đột phá.
Tru Lục thánh quân run sợ, đối phương thế nào biết hắn muốn hấp thu khí vận thiên hạ?
Phản ứng đầu tiên của hắn là sư đệ làm phản.
Không có khả năng.
Sư đệ của hắn làm sao có thể làm phản?
Chẳng lẽ trước khi chết gặp phải tra tấn khó có thể tưởng tượng, bất đắc dĩ nói ra hết thảy?
Nghĩ đến như vậy, lửa giận trong lòng Tru Lục thánh quân dâng trào, trong mắt hiện đầy sát ý.
- Ra tay đi, hôm nay, ngươi đi không được, hoặc chiến thắng ta, hoặc là khuất nhục chết đi.
Khương Trường Sinh giơ tay lên nói, Kỳ Lân phất trần gắn ở trên đai lưng, Thái Hành kiếm cũng đặt ở bên trong vỏ kiếm, hai tay của hắn trống trơn, cũng không có bùng nổ khí thế, lại mang đến cho Tru Lục thánh quân cảm giác áp bách vô cùng lớn.
- Đáng chết, ta đã đột phá, há có thể sợ hắn.
Trong lòng Tru Lục thánh quân gầm thét, hắn lúc này chuẩn bị chiến đấu, hai tay kéo ra, hình ảnh thiên địa hiện lên ở sau lưng, càng ngày càng khổng lồ, thiên địa của hắn cùng rất giống sư đệ mình, nhưng nhiều tiếng động hơn, như có vô số điểu cầm ở bên trong đang hí lên, kinh thiên động địa.
- Đã như vậy, vậy quyết một trận tử chiến đi, Đạo Tổ.
Tru Lục thánh quân gầm thét một tiếng, khí thế như lửa, tóc trắng bay loạn, giờ khắc này, hắn hóa thành Ma Thần, công lực vượt qua Càn Khôn cảnh chấn động đến mặt đất lay động, đếm không hết đá vụn bị chấn động bay lên không, từng mảnh từng mảnh rừng núi kịch liệt chập chờn, như cuồng phong tiếp cận.
Tóc đen của Khương Trường Sinh bị thổi bay phất phới, hắn nhếch miệng lên, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Loại khí thế này không sai, mạnh mẽ hơn Kiếm Thần rất xa.
Tru Lục thánh quân đánh ra một chưởng, hình ảnh thiên địa cao mấy trăm trượng sau lưng đi theo giết ra, lướt qua thân thể của hắn, thế không thể đỡ va về phía Khương Trường Sinh.
Trong chốc lát, bên trong hình ảnh thiên địa toát ra vô số lôi điện, lôi điện phía trước ngưng tụ thành muôn vàn hình điểu cầm, hí lên lao thẳng tới Khương Trường Sinh.
Ánh chớp lấp lánh trên mặt Khương Trường Sinh, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào kịch liệt vũ động, đối mặt hình ảnh thiên địa của Tru Lục thánh quân, hắn rất nhỏ bé, nhưng cuồng phong bạo lôi không thể rung chuyển dáng người của hắn, hắn nâng lên tay trái, Xạ Nhật thần cung lăng không xuất hiện trong tay của hắn, tay phải hắn dùng tốc độ cao kéo một phát, sau đó buông tay.
Oanh!
Một chùm sáng càng thêm đáng sợ bắn ra, trong nháy mắt đánh tan hình ảnh thiên địa, gió mạnh diệt thế đè ép hết thảy tồn tại trong thiên địa, hào quang cực hạn càng làm cho thiên địa thất sắc.
Tru Lục thánh quân trừng to hai mắt, mặt lộ ra vẻ không thể tin được, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hắn không kịp né tránh, thậm chí không kịp đề phòng.
Cường quang bao phủ hắn, nghiền nát sông núi, mặt đất, một đường giết tới phần cuối thiên địa.
Khương Trường Sinh ném Xạ Nhật thần cung vào bên trong Cự Linh giới, thiên địa khôi phục, cường quang tan biến, bụi đất tràn ngập đầy trời, phía trước mặt Khương Trường Sinh hiện ra một khe rãnh to lớn, rộng chừng trăm trượng, sâu đến hơn mười trượng, một đường lan tràn đến phần cuối chân trời, một ngọn núi cao ven đường bị đánh xuyên, thậm chí bị đè xuống thành bình nguyên, ngay cả biển mây trên trời đều bị xé vỡ thành hai mảnh, cực kỳ hùng vĩ.
Tru Lục thánh quân máu me khắp người rơi xuống bên trong khe rãnh to lớn, gân cốt hắn đứt từng khúc, hấp hối.
Khương Trường Sinh rơi vào bên cạnh hắn, từ trên nhìn xuống hắn.
Tru Lục thánh quân mở to mắt, nhưng hắn cảm nhận được là Khương Trường Sinh, hắn khó nhọc nói:
- Đạo Tổ..... Ngươi thắng..... Nhưng Hiển Thánh động thiên còn có cơ hội..... Ta đã truyền tin cho thế lực khắp nơi vùng biển phụ cận..... Tuyên bố Hiển Thánh động thiên từ bỏ Long Mạch đại lục..... Địch nhân của ngươi sẽ theo nhau mà đến, ngươi có thể thủ hộ Đại Cảnh bao lâu.....
Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:
- Hiển Thánh động thiên tự cho mình là Thánh địa tránh thế, vì sao lại muốn can thiệp chuyện vương triều?
Lồng ngực Tru Lục thánh quân kịch liệt chập trùng, cắn răng nói:
- Đó là Thánh Quân tiền nhiệm không có năng lực..... Nếu bỏ mặc triều tông, vương triều quật khởi, Hiển Thánh động thiên sớm muộn gì cũng sẽ bị lật đổ... Nếu bổn quân sớm thượng vị... Há có tình trạng như hôm nay.....