Chương 303: Thiên hạ đệ nhị, Linh Xà hộ sơn
Thần Nhân.
Trong lòng mọi người chìm xuống.
Khương La nhìn Khương Tú một hồi, quay người rời đi, trong hoàng cung không có có thần nhân, căn bản ngăn không được hắn.
Trước bệ cửa sổ, ánh mắt Khương Tú trở nên phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Là ngươi sao.....
Có thể bình an vô sự từ hoàng cung rời đi, tất nhiên là người Khương gia, dù sao gia gia không có ra tay.
Thần Nhân Khương gia chỉ có Khương Tiển, nhưng Khương Tiển không có khả năng đêm khuya tới nhìn lén hắn.
Còn có một người.
Một người nhà họ Khương bị lãng quên.
Khương Trường Sinh đưa mắt nhìn Khương La rời khỏi hoàng cung, hắn thấy Khương La không có ra tay tổn thương bất kỳ người nào, đại khái hiểu tiểu tử tâm tư này.
Thật ngốc.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc.
Khương La ở trong phòng ngủ lại là một đêm không ngủ.
Mãi đến khi Tà Tôn tìm hắn, hỏi hắn có cùng nhau đi Long Khởi quan hay không.
Khương La cũng cảm thấy rất hứng thú với Đạo Tổ, hắn xé xuống một miếng vải, cột vào trên trán, che giấu bớt, sau đó dịch dung, đi theo Tà Tôn đi tới Long Khởi quan.
Hai sư đồ đi vào Võ Phong, xếp hàng lên núi, trông thấy Võ Phong rất náo nhiệt, khách hành hương xếp thành hàng dài, Khương La chấn kinh.
- Nhiều người lên núi như vậy, Long Khởi quan còn để ý tiền hương hỏa?
Khương La lẩm bẩm, hắn không thể nào hiểu được.
Đây chính là Thánh địa Đại Cảnh.
Tà Tôn cười nói:
- Đạo Tổ làm việc, không thể phỏng đoán.
Hai sư đồ lên núi.
Một lúc lâu sau, bọn hắn mới đến đến trước sơn môn, Tà Tôn cũng không có khiêu chiến đạo tổ, mà xếp hàng mua nhang.
Đúng lúc này, bên trong sơn môn có một lão giả đi tới, trong tay còn nắm cái chổi, hắn một đường đi đến trước mặt hai người Tà Tôn, ánh mắt rơi vào trên người Khương La, nói:
- Đạo Tổ muốn gặp ngươi, đi theo ta.
Tà Tôn híp mắt, hắn phát hiện mình vậy mà nhìn không thấu người này.
Kiếm Thần cũng lườm Tà Tôn một cái, trực giác nói cho hắn biết, đối phương cũng là Càn Khôn cảnh.
Khương La sửng sốt, vô ý thức nhìn về phía Tà Tôn.
Tà Tôn cười nói:
- Đi thôi, vi sư tự mình đi dạo.
Khương La hít sâu một hơi, đi theo Kiếm Thần vào quan.
Khách hành hương xung quanh rối loạn, các đệ tử cũng kinh ngạc nhìn về phía Khương La.
Người này là ai, có thể được Đạo Tổ tự mình tiếp kiến?
Trên đường đi, Khương La rất khẩn trương, danh tiếng của Đạo Tổ thật sự quá vang dội, ngay cả sư phụ hắn đều không dám ngạnh kháng, bị dọa đến dẫn hắn đi xa ngoài Thiên Hải, hắn như thế nào không khẩn trương?
- Hắn vì sao muốn thấy ta?
- Chẳng lẽ hắn xem thấu ta dịch dung?-.
- Hay bởi vì ta tối hôm qua chui vào hoàng cung?
Khương La nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thấy nghĩ mà sợ, mình quá lỗ mãng.
Hoàng đế đâu nào thư giãn, hoàn toàn là ỷ vào Đạo Tổ, không kiêng kỵ.
Kiếm Thần đưa lưng về phía hắn, âm thầm kỳ quái, không rõ Đạo Tổ vì sao muốn thấy tiểu tử này, mà không phải thấy vị Càn Khôn cảnh kia.
Hai người một đường không nói chuyện, rời khỏi Võ Phong, bước qua thiên kiều, đi vào Long Khởi sơn.
Vừa vào Long Khởi sơn, tiên vụ tràn ngập, để Khương La càng căng thẳng hơn, tầm nhìn nơi này thật thấp.
Đột nhiên, hắn thoáng nhìn thấy một quái vật khổng lồ phun trào bên trong tiên vụ, tuyệt đối không phải hoa mắt, hắn thậm chí cảm giác được có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, khiến cho hắn rùng mình.
- Không cần phải lo lắng, Linh Xà hộ sơn đang tò mò ngươi, tính cách nó dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không đả thương ngươi.
Giọng nói Kiếm Thần vang lên, Khương La nghe được càng thêm tò mò.
Hộ sơn Linh Xà?
Mạnh cỡ nào?
Lại một lát sau, bọn hắn cuối cùng đi vào trước đình viện của Khương Trường Sinh.
- Đau quá.
Khương La vừa tới đã nghe thấy Bạch Kỳ đang kêu khóc, sau khi tiến vào đình viện, hắn thấy hai dược đỉnh, bên trong chiếc đỉnh lớn có một tên nam tử đang ngồi đỉnh, bên cạnh có một tên nam tử khôi ngô nhưng rất quái dị đang chờ đợi, trong đỉnh nhỏ có một đầu chó trắng đang nhào lộn, nó bị một đạo nhân tuổi trẻ khí chất xuất trần đè lại đầu chó, không thể thoát khỏi.
Ánh mắt Khương La rơi vào trên mặt đạo nhân trẻ tuổi.
Hắn bị kinh diễm, dù cho đều là nam tử, hắn cũng cảm thấy dáng dấp Khương Trường Sinh rất đẹp mắt, đây là một loại tướng mạo vượt qua phàm nhân, khí chất của hắn cũng giống như thế.
Kiếm Thần đi vào đình liền bắt đầu quét rác, không có để ý đến Khương La.
Khương La khó chịu bất an, không biết nên làm cái gì.
Khương Trường Sinh không có nhìn về phía hắn, nhưng tiếng lại bay tới:
- Tiểu tử thúi, còn không qua đây, nhất định phải để sư tổ mời ngươi sao?
Nghe thấy Khương Trường Sinh gọi mình là tiểu tử thúi, tâm thần Khương La chấn động, không hiểu sao cảm thấy cái mũi chua chua.
Nguyên lai trên đời này còn có người nhớ đến hắn.
Khương Tiển mở to mắt, hoang mang nhìn về phía Khương La, Bạch Kỳ cũng quên đau, quay đầu nhìn về phía Khương La.
Dưới con mắt của mọi người, Khương La hít sâu một hơi, đi vào trước mặt Khương Trường Sinh khom lưng hành lễ.
Khương Trường Sinh quay đầu cười nói:
- Tiển Nhi, đây là nhị ca ngươi, Khương La.
Khương Tiển trừng to mắt, đứng dậy, nước thuốc bắn tung toé một chỗ, hắn kinh hỉ kêu to.
- Nhị ca, ngươi cuối cùng trở lại rồi! Ta trước đó đã muốn đi Hiển Thánh động thiên báo thù cho ngươi, nhưng ta chưa có đi đến Kim Thân cảnh, sư tổ không cho ta xuống núi.
Nghe nói như thế, tâm tình Khương La càng thêm phức tạp, khó tin nhìn Khương Tiển.
Hắn không nhận ra Khương Tiển, nhưng nghe ra đối phương là đệ đệ ruột thịt của mình, lại còn một mực lo lắng cho mình, khiến cho hắn rất cảm động, cũng hết sức hổ thẹn.
Khương La nhìn về phía Khương Trường Sinh, hỏi:
- Sao các ngươi lại biết chuyện ta gặp phải?