Chương 302: Đôi tối thăm dò hoàng cung
Tiểu Nhị càng thêm kinh ngạc, nói:
- Khách quan, cái gì Cảnh Văn Đế, tiên đế là Cảnh Thái tông, năm Càn Vũ đã qua lâu rồi, bây giờ là Nhân Đức năm thứ tám.
Nhân Đức năm thứ tám...
Khương La như bị sét đánh, cả người cứng đờ, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tiểu nhị bị dọa sợ, vội vàng lui ra, thuận tiện đóng cửa lại.
Khương La đi đến trước bàn ngồi xuống, tay phải thả trên mặt bàn, nắm chắc thành quyền đầu, nỗ lực khắc chế cảm xúc.
Hắn vốn cho là mình không quan tâm đoạn này thân tình, nhưng chân chính nghe nói phụ hoàng qua đời, hắn tâm vẫn loạn.
Nói không nên lời là bi thương, vẫn phẫn nộ.
- Sao người có thể chết sớm như vậy... Người không thể chờ đứa con trai như ta một chút à, hay là người đã quên ta rồi.....
Khương La tự lẩm bẩm, bờ môi cũng bắt đầu trắng bệch.
Hắn cũng đã tính toán tuổi thọ, sợ Khương Tử Ngọc sống không quá trăm tuổi, không nghĩ tới Khương Tử Ngọc chết sớm như vậy.
Giờ khắc này, Khương La cảm thấy cô độc trước nay chưa từng có.
Tứ Hải hiền thánh chết rồi, phụ hoàng cũng đã chết, trong thiên địa này hắn thật không có thân nhân, những huynh đệ kia lại có ai nhớ kỹ hắn.
Khương La nhìn về phía hoàng cung, ánh mắt phức tạp.
Rất nhanh, hắn làm ra một quyết định.
Chờ đến tối, hắn muốn đi hoàng cung nhìn hiện thời hoàng đế một chút.
.....
Khương Trường Sinh đứng dậy, nhìn một chút Bạch Kỳ trong dược đỉnh, vừa nhìn về phía Kinh Thành.
- Khí tức Càn Khôn cảnh, thời đại này làm sao Càn Khôn cảnh nhiều như vậy.....
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn âm thầm chờ mong, hi vọng đối phương là tới khiêu chiến hắn.
Càn Khôn cảnh cường đại cỡ nào, không thể nào là tới du lịch.
Bất quá khí tức của vị Càn Khôn cảnh này có chút phiêu hốt, kém xa Kiếm Thần.
Khương Trường Sinh theo đó phát hiện Luân Hồi ấn ký của Khương La, tiểu tử này đang ở bên cạnh vị Càn Khôn cảnh kia, chẳng lẽ Càn Khôn cảnh kia là Tà Tôn?
Kiếm Thần cũng không có phát giác được Tà Tôn đến, hắn đứng ở dược đỉnh trước quan tâm tình huống của Khương Tiển, Bình An cũng ở bên cạnh tham gia náo nhiệt.
Ở trên núi lâu, Kiếm Thần bất tri bất giác cũng thích Khương Tiển, cảm thấy tính tình hợp nhau, coi Khương Tiển là tôn nhi mà đối đãi, hắn cũng lo lắng Khương Tiển có nguy hiểm, dĩ nhiên, hắn càng nhiều hơn chính là chờ mong tương lai của Khương Tiển.
Hắn tin tưởng chỉ cần Khương Tiển thuận lợi trưởng thành tiếp, tất nhiên có thể thành là thiên hạ đệ nhất.
Không, thiên hạ đệ nhị.
Khương Trường Sinh cũng không lo lắng Khương Tiển, tiểu tử này có thể có Đại Đạo Chi Nhãn bản cấp thấp, sao có thể dễ dàng chết như vậy.
Đêm tối dần dần buông xuống.
Khương Trường Sinh đang dạy bảo Bạch Kỳ vận công, hắn đột nhiên cảm nhận được cái gì, nhìn về phía hoàng cung, híp mắt lại.
Tiểu tử này làm sao tiến vào hoàng cung rồi?
Khương Trường Sinh bắt đầu quan tâm tình huống trong hoàng cung, dù sao Khương La từ nhỏ đã lớn lên tại Hiển Thánh động thiên, tình cảm với các huynh đệ tỷ muội không sâu, thậm chí có thể nói là người xa lạ, lại thêm đi theo Tà Tôn nhiều năm phiêu bạt, hắn lo lắng Khương La sẽ giết hại huynh đệ.
Nếu như thật sự như thế, vậy hắn không thể không ra tay.
Đương nhiên, hắn cũng không phải muốn giết Khương La, mà để hắn ở trên núi quản giáo thật tốt, dù sao nhân sinh của Khương La xác thực rất khổ, dễ dàng đi đường rẽ.
Trong hoàng cung.
Khương La dùng tốc độ cao tiến lên, hắn phát hiện trong hoàng cung đề phòng mặc dù sâm nghiêm, nhưng cao thủ không nhiều.
- Hoàng đế này chắc quá thư giãn rồi nhỉ, không sợ kẻ địch đêm khuya giết ngươi?
Khương La âm thầm khinh thường, có chút không vừa lòng với hoàng đế.
Hắn một đường tìm tòi, rốt cuộc tìm được ngự thư phòng.
Nghe nói hoàng đế chuyên cần chính sự, vậy bây giờ hẳn còn chưa đi ngủ, quả nhiên, ngọn đèn dầu trong ngự thư phòng vẫn sáng, ngoài cửa tụ tập không ít thái giám, Bạch Y vệ.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi vào phía trước cửa sổ ngự thư phòng, không biết dùng võ học gì, vậy mà hóa thành một màu như bức tường.
Hắn lặng lẽ thăm dò, nhìn về phía bên trong cửa sổ, Khương Tú đứng quay lưng về phía hắn, đang phê duyệt tấu chương.
Nhìn gương mặt kia giống y như mình, Khương La hốt hoảng.
Hoàng đế quả nhiên là hắn.
Khương Tú rõ ràng rất mệt mỏi, càng không ngừng ngáp, con mắt cũng rất mệt mỏi, hắn đổ ra một viên thuốc từ bên trong bình thuốc trên bàn uống vào, sau đó vỗ vỗ mặt, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Tấu chương chồng chất trên bàn thành một ngọn núi nhỏ, trên mặt đất cũng có rất nhiều.
Thấy Khương Tú cần cù, bất mãn trong lòng Khương La dần mất đi.
Đúng lúc này.
Khương La đột nhiên vọt lên, chỉ thấy Đạo Thần từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước bệ cửa sổ, trong tay còn nắm một thanh dao găm.
Đạo Thần quay đầu, nhìn về phía Khương La rơi vào trên tường viện, trầm giọng hỏi:
- Cả gan dám xông vào hoàng cung, muốn chết sao?
Khương Tú bị kinh động, đứng dậy đi đến trước bệ cửa sổ.
Khương La đưa lưng về phía ánh trăng, những người khác thấy không rõ mặt mũi của hắn, nhưng Khương La thấy rõ khuôn mặt của Khương Tú.
Bọn hắn là song bào thai, nhưng từ khi ra đời, Khương La chưa từng gặp qua Khương Tú.
Bọn hắn vốn nên là huynh đệ tốt nhất, bây giờ lại như người xa lạ.
Trong lòng Khương La không hiểu lại có cảm giác khó chịu.
Số lượng lớn Bạch Y vệ chạy đến, phân bố ở bốn phương tám hướng, bao vây Khương La, ngay cả trên mái hiên cung điện cũng có Bạch Y vệ.
Khương Tú nhìn Khương La, tiếng lòng không hiểu rung động, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy đối phương không phải thích khách, hắn lúc này mở lời:
- Bắt hắn lại, không được làm bị thương hắn.
Đạo Thần phóng tới Khương La, Khương La vọt lên, đằng không lên trên bầu trời đêm, cúi xem tất cả mọi người.