Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 309: Sát tinh hàng thế, hi vọng thống nhất thiên hạ (1)

Chương 309: Sát tinh hàng thế, hi vọng thống nhất thiên hạ (1)
Khương Tú nhìn xuống Khương Tiển, cười nói:
- Trẫm hôm nay sắc phong Khương Tiển làm Thần Sách đại tướng quân, đứng hàng Nhị phẩm tướng quân, Cửu đệ, nói cho trẫm, ngươi muốn lãnh binh bao nhiêu?
Văn võ toàn đều nhìn về Khương Tiển.
Khương Tiển ngạo nghễ nói:
- Thần đệ không cần lãnh binh, một người thành quân, thỉnh bệ hạ lập tức phái thần đệ đi chiến trường, thần đệ đã nhẫn nhịn ba mươi năm.
Dứt lời, hắn giật xuống miếng vải trên trán, hiển lộ con mắt thứ ba, hai bên đại thần thấy thế kinh hô.
Khương Tiển năm nay bốn mươi lăm tuổi, một mực đợi ở bên cạnh Khương Trường Sinh tập võ, hắn đã sớm muốn xông xáo thiên hạ.
Kể từ hôm nay, hắn sẽ không tiếp tục ẩn giấu con mắt thứ ba của mình.
Thụ nhãn giữa mi tâm hắn mở ra, Khương Tú thấy mà nhịp tim đập cũng gia tốc.
Khương Tiển ba con mắt càng có phong thái thần tướng, cực kỳ uy nghiêm, Khương Tú cũng không phải lần đầu tiên gặp, nhưng lần nữa nhìn thấy, vẫn vô cùng lo sợ.
- Trẫm chuẩn, ngươi đi trước bốn châu Thiên Cương, đánh tan Hồng Huyền vương triều.
- Tuân mệnh!
Khương Tiển nhếch miệng cười nói, lập tức quay người rời khỏi.
Đợi hắn quay người lại, tất cả mọi người thấy rõ ràng thụ nhãn giữa mi tâm hắn, đều bị hù dọa.
Ba con mắt?
Làm sao có thể!
Khương Tiển hóa thành một đạo kim quang, thả người bay ra Kim Loan điện, tan biến tại chân trời, lúc này, Kim Loan điện mới vỡ tổ.
- Thần Sách đại tướng quân làm sao mọc con mắt thứ ba?
- Thì ra bớt hoàng tộc là có thể mở mắt đó.
- Cực kỳ khí phái, đây mới là Thần Nhân.
- Trách không được Cửu vương gia có thể đi theo Đạo Tổ tập võ, quả thật là thiên tư bất phàm.
- Đại Cảnh may mắn, Hồng Huyền vương triều sẽ nếm mùi đau khổ rồi, ha ha ha.
Nghe quần thần nghị luận, Khương Tú lộ ra nụ cười, giờ khắc này, hắn buông xuống lo lắng, chỉ có vô hạn chờ mong.
Hồng Huyền vương triều phản chiến khiến cho hắn cảm nhận áp lực cực lớn, so với Đông Hải vương triều, hắn càng hận Hồng Huyền vương triều hơn.
- Hồng Huyền hoàng đế, Vô Địch Kim Thân của trẫm đang tới, ngươi ngăn cản như thế nào?
Khương Tú nhếch miệng lên, trong mắt tràn ngập thoải mái.
Trong đình viện, Bạch Kỳ, Kiếm Thần đưa mắt nhìn Khương Tiển rời khỏi, cũng đang chờ mong biểu hiện của hắn.
Bình An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, hét lên:
- Sư phụ.... Bình An..... Cũng muốn..... Bình An.... Muốn bảo hộ.....
Hắn quá mức lo lắng, lời đều nói không hoàn chỉnh.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Vậy đi đi, nhất định phải nghe Tiển Nhi, đừng có đùa tính tình, biết không?
Bình An kinh hỉ, lập tức đưa tay, hai kim chùy to lớn bay vào trong tay hắn, hắn đi theo thả người vọt lên, đuổi theo hướng Khương Tiển.
Bạch Kỳ líu lưỡi:
- Con mẹ bà ngoại vợ nhà nó chứ, hai thằng này hợp lại, Hồng Huyền vương triều không phải sẽ bị đánh bạo?
Bình An, Khương Tiển hợp lại.....
Nó không dám tưởng tượng khi bọn hắn đối mặt quân đội sẽ là trải nghiệm như thế nào.
Kiếm Thần cũng vui vẻ, hai tay chống lên cán chổi cán, cười nói:
- Đừng nói, hai tiểu tử này thật đúng là tuyệt phối.
Khương Trường Sinh cười cười, sau đó nhắm mắt luyện công.
Khoảng cách lần trước đột phá đã qua bốn mươi mốt năm, hắn cũng phải nỗ lực luyện công, tranh thủ sớm ngày đột phá.
Mấy ngày trước đây, hắn tính toán một thoáng thực lực của mình, tương đương với một trăm bảy mươi vạn giá trị hương hỏa, tiến bộ không nhỏ, chắc hắn cần tu luyện tới một trăm triệu giá trị hương hỏa mới có thể đột phá, đột phá cảnh giới, bản thân sẽ dẫn phát thực lực tăng vọt, hắn tạm thời không rõ ràng mình còn bao lâu nữa mới đột phá, nhưng cảm giác chờ thật lâu.
Biên cảnh Thiên Cương.
Trên tường thành, Trần Lễ người khoác giáp tướng quân lo lắng nhìn phương xa, chỉ thấy phần cuối hoang mạc phía trước một mảnh đen kịt, đó là nơi đóng quân của đại quân Hồng Huyền vương triều, bao trùm lên trăm dặm, khó mà tính toán binh lực cụ thể.
Một tướng lĩnh đi vào bên cạnh Trần Lễ, nói:
- Tướng quân, đi về nghỉ ngơi đi, đợi ở chỗ này quá nguy hiểm.
Quân địch có thần nhân, nếu bắn tên, rất dễ dàng bắn giết Trần Lễ.
Đương nhiên, bọn hắn cũng có thần nhân, chẳng qua là Thần Nhân cũng cần nghỉ ngơi.
Trần Lễ thở dài nói:
- Binh lực của quân địch còn đang tăng trưởng, ta như thế nào ngủ được.
Hắn tự tin chiến thuật của mình siêu quần, nhưng một khi khoảng cách binh lực đi đến một cực điểm nào đó, chiến thuật lại trác tuyệt đến đâu đều không dùng.
Trước mắt, binh lực Hồng Huyền vương triều đã vượt qua nội thành gấp mười lần, còn đang tăng thêm, rất rõ ràng, Hồng Huyền vương triều muốn nhất cử san bằng bọn hắn, nhất cổ tác khí, một đường công thành chiếm đất.
Tướng lĩnh đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, đại địa lay động, như địa chấn đột kích, hết thảy tướng sĩ cả kinh nắm chặt binh khí.
Phương xa, Hồng Huyền đại quân đang nghỉ ngơi cũng bị kinh động.
Một tôn thần nhân đi ra từ trong doanh trướng, hắn đưa mắt nhìn về phía cô thành phương xa, hắn nhíu mày, hắn không rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn vô cùng bất an, giống như tai vạ đến nơi.
Hắn đột nhiên trừng to mắt, phát hiện bầu trời phía sau cô thành có hai bóng người chạy nhanh đến, chấn động biển mây.
Cỗ khí thế kia.....
- Địch tập! Chuẩn bị chiến đấu.
Thần Nhân cao giọng hô, tiếng nói được chân khí vận hành, vang vọng toàn bộ quân doanh, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe được, những người ở cách gần đó thậm chí bị chấn đến ù tai.
Người đến chính là Khương Tiển, Bình An.
- Ha ha ha, sư bá, nhìn một chút người nào giết nhiều hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất