Chương 312: Thiên tư khiến người sợ hãi, Thiên Nam hải tông (2)
Trần Lễ cũng đang thu phục thành trì, Khương Tiển, Bình An cách bọn họ cực xa, nhưng quân địch dọc đường đều đã bị bọn hắn tru diệt, bọn hắn chỉ cần nhặt nhạnh chỗ tốt.
Ban đêm, Khương Trường Sinh lần nữa báo mộng cho Mộ Linh Lạc, Mộ Linh Lạc mười chín tuổi đang trùng kích cảnh giới Thần Nhân, gia tộc cung cấp số lượng lớn dược liệu, kỳ trân dị bảo cho nàng, theo nàng nói, gia tộc còn triệu hồi cao thủ ở bên ngoài, chuẩn bị thủ hộ nàng đột phá, chỉ vì tốc độ tiến bộ của nàng thật sự quá dọa người.
Mộ Linh Lạc đã sớm nổi danh với xưng hô thiên tài, mới đầu Mộ gia còn thật cao hứng, nhưng khi Mộ Linh Lạc nương tựa theo Cửu Thần Đấu Chuyển Công hạ gục một đệ tử vừa mới đến cảnh giới Thần Nhân cảnh của một gia tộc khác, bọn hắn bắt đầu hoảng hốt, bởi vì trận chiến kia có ngoại tộc đến đây quan sát.
Thiên phú như vậy, nhất định dẫn tới ngoại tộc kiêng kị.
Khương Trường Sinh cũng không lo lắng, hắn đã bỏ ra hai mươi vạn giá trị hương hỏa cho Mộ Linh Lạc tăng lên vận khí, nhất định có vận khí tốt cả đời.
Một đêm này, hắn đang trấn an Mộ Linh Lạc.
Sáng sớm.
Khương Trường Sinh mở mắt, thấy Bạch Kỳ đang ghé vào bên cạnh mình ngủ say, đầu lưỡi đều rơi ra, nước miếng chảy không ngừng, hắn nhìn mà cảm thấy khó chịu, một cước đá nó văng ra ngoài.
Tên này đột nhiên ngẩng đầu, thấy Khương Trường Sinh còn ở bên cạnh, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Khương Trường Sinh lắc đầu, trong lòng thở dài:
- Người ta đầu thai cũng đã gần đi đến Thần Nhân cảnh, ngươi cũng sống hơn một trăm năm, mới miễn cưỡng đột phá Thần Nhân, thật sự là phế vật.
Lúc vừa mới gặp Bạch Kỳ, Bạch Kỳ vẫn rất uy phong, rất có hình ảnh của một nhân vật phản diện, mặc dù nó giết qua người, nhưng võ giả một đường đi tới, người nào chưa từng giết người, Khương Trường Sinh có chỗ chờ mong đối với nó, muốn bồi dưỡng nó thành một Yêu thú có chiến lực mạnh mẽ.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Như thế này cũng tốt, làm vật cát tường cũng tốt.
Khương Trường Sinh nghĩ lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Kỳ cũng trở nên nhu hòa.
Người bên cạnh luôn tới lại đi, chỉ có Bạch Kỳ là ở đây, Bạch Long cũng thường ở cùng với hắn, để cho hắn không cảm thấy quá cô đơn.
Có đôi khi, Bạch Kỳ đê tiện hề hề còn rất thú vị.
Khương Trường Sinh cười cười, sau đó đứng dậy nhìn về phía phương xa.
Khương Tiển, Bình An đang ngủ ở giữa sườn núi, hai người lưng tựa lưng, rất mệt nhọc.
Bọn hắn đã quyết chiến hơn một tháng, mỗi ngày đều đang chiến, bọn hắn mệt mỏi, kẻ địch cũng mệt mỏi, bọn hắn thậm chí còn đánh chết một tôn Kim Thân cảnh, phần chiến tích này để Hồng Huyền hoàng đế kém chút bị hù chết.
Tên Khương Tiển và Bình An đã trở thành ác mộng của Hồng Huyền vương triều, nhất là quan lại trong hoàng thành, biết được càng nhiều, càng e ngại bọn hắn.
Khương Trường Sinh nhìn trong chốc lát, chuẩn bị thu hồi ánh mắt, ánh mắt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Đến rồi.
Khương Trường Sinh lập tức lấy ra Xạ Nhật thần cung, bắt đầu nhắm chuẩn.
Sông núi chập trùng, rừng cây tập trung.
Trước một tảng đá lớn giữa sườn núi, Khương Tiển và Bình An lưng tựa lưng, hai người đều đang say ngủ, trên ngân giáp của Khương Tiển tràn đầy vết nứt, đều là Kim Thân cảnh dấu vết lưu lại.
Thụ nhãn của Khương Tiển bỗng nhiên mở ra, ánh mắt nhảy lên kịch liệt.
Khương Tiển đi theo mở hai mắt ra, chau mày, hắn lập tức đứng dậy.
Chiến đấu lâu như vậy, hắn sở dĩ dám nghỉ ngơi, chính là phát hiện con mắt thứ ba của mình có thể sớm báo trước nguy hiểm.
Bình An kém chút ngã sấp xuống, lập tức giật mình tỉnh lại, hắn dụi dụi con mắt, đứng dậy theo.
Khương Tiển đưa tay lấy ra Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cắm ở trong đất bùn bên cạnh lên, hắn nhìn về phía chân trời.
Phương xa, núi cao đối lập tựa như cổng trời, mà ở giữa hai ngọn núi chỗ chân trời đang có một thân ảnh dậm chân đi tới.
Người kia thân mặc áo tím tơ vàng, đầu đội kim quan khảm châu báu, trong tay nắm lấy một cây quạt xếp, thoạt nhìn bốn mươi tuổi, mặt hắn không thay đổi bay tới, mục tiêu chính là hai người Khương Tiển.
Rất nhanh, hắn đến vùng trời phía trên hai người.
Bình An muốn chiến đấu, nhưng bị Khương Tiển ngăn lại.
Trực giác nói cho hắn biết, người này cực kỳ nguy hiểm.
Càn Khôn cảnh.
Nam tử mặc áo tím mang đến cho hắn cảm giác chính như Kiếm Thần.
- Vì sao Hồng Huyền vương triều lại có Càn Khôn cảnh..... Chẳng lẽ tông môn hải ngoại?
Khương Tiển nhíu mày suy nghĩ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm đối phương, đối phương không có trực tiếp ra tay, tất nhiên là đang muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nam tử mặc áo tím nhìn xuống Khương Tiển, nói:
- Gia nhập Thiên Nam hải tông chúng ta, tông ta sẽ tận toàn lực bồi dưỡng các ngươi thành tựu Càn Khôn cảnh, như thế nào?
Khương Tiển nhếch miệng cười nói:
- Rất tốt, bất quá gia nhập các ngươi, Đại Cảnh ta nên làm cái gì?
Nam tử mặc áo tím nói:
- Vương triều tranh đấu chẳng qua là tranh đấu tài nguyên thôi, ngươi để hoàng đế Đại Cảnh cúi đầu, ta cho phép Đại Cảnh và Hồng Huyền vương triều cùng chia thiên hạ, nhưng trước đó, Đại Cảnh nhất định phải thần phục Hồng Huyền vương triều, cùng nhau chinh chiến thiên hạ.
Khương Tiển hỏi:
- Vì sao không đến đỡ Đại Cảnh ta, từ bỏ Hồng Huyền?
Nam tử mặc áo tím nói:
- Đại Cảnh có Đạo Tổ, chúng ta còn không rõ ràng lắm Đạo Tổ đến cùng đến từ phương thế lực nào.
Hắn nhíu mày, nói:
- Ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hoặc là quy thuận Thiên Nam hải tông, theo ta ra biển, hoặc là chết.
Đạo Tổ còn rúc ở trong Đại Cảnh, hắn muốn mang hai người này đi, nói như vậy, Đạo Tổ mặc dù tức giận, cũng không thể tránh được.
Trừ phi Đạo Tổ dám đơn độc xông vào Thiên Nam hải tông.
Thiên Nam hải tông cũng không phải Hiển Thánh động thiên.