Chương 333: Tài nguyên quả thật rất phong phú
Trên thực tế xác thực có, mặc dù có Thần Nhân tọa trấn, cách mỗi mấy ngày đều có người lặng lẽ trộm cắp, có môn phái võ lâm, gian tế vương triều, cũng có bình dân bách tính, mưu toan một buổi sáng vươn mình, thậm chí còn có biển thủ.
Tùy tiện móc một khối bên trên thiên thạch vũ trụ xuống, nghe nói có giá trị thiên kim.
Kỳ Duyên thương hội cũng phái tới số lượng lớn đệ tử, phụ trách giao dịch cùng Trần Lễ, Thuận Thiên hoàng đế hoàn toàn giao việc này cho Trần Lễ, Trần Lễ đối mặt Trương Anh một bước cũng không nhường, hai người cơ hồ ngày ngày đều vì giá tiền cãi lộn, mỗi lần đều đỏ mặt phân biệt, sau khi về đến nhà đều đang cười to.
Vì nịnh nọt Đại Cảnh, Trương Anh phân phó đệ tử trở lại Thiên Hải, dự tính sáu tháng cuối năm sang năm sẽ có số lượng lớn thương thuyền đến, bên trong gánh chở rất nhiều lễ vật mà Kỳ Duyên thương hội tặng cho Đại Cảnh, dựa theo lời Trương Anh nói, giá trị của nhóm hàng hóa này đủ để cho một phương tiểu vương triều tấn thăng vận triều.
Đây đều là hình ảnh thu nhỏ, ảnh thu nhỏ cho viễn cảnh Đại Cảnh lớn mạnh, thời đại Nhân tông về sau, Đại Cảnh đã khuếch trương đến chín mươi chín châu, Thuận Thiên hoàng đế đều sắc phong các hoàng thúc của mình làm vương, chia nhau trấn giữ thiên hạ.
Hoàng đế tuy nhỏ, giang sơn lại rất lớn, dù vậy, Đại Cảnh cũng không có loạn, vương triều xung quanh lại không dám tiến công Đại Cảnh.
Những năm này, Đại Cảnh càng ngày càng nhiều Thần Nhân, Trạng Nguyên võ khoa năm ngoái chính là Thần Nhân.
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Khương Trường Sinh đang dạy bảo Hoàng Thiên, Hắc Thiên luyện công, hắn dùng linh lực bản thân kéo theo yêu lực trong cơ thể chúng nó, một lần lại một lần, để chúng nó dưỡng thành thói quen.
Hai tiểu gia hỏa này mặc dù không thể trao đổi với người, nhưng xác thực thông minh.
Lúc này, Thuận Thiên hoàng đế từ bên ngoài đình viện bước nhanh đi tới, tám tên Bạch Y vệ thì thủ ở trước cây cầu đi vào Võ Phong, không dám tự tiện vào Long Khởi sơn.
Nửa năm không thấy, Thuận Thiên hoàng đế lại cao lớn hơn một chút, có lẽ có quan hệ đến Nhân Vương truyền công.
Hắn bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo Tổ, trẫm hôm qua gặp mặt sứ giả một đại tông môn đến từ Thiên Hải, bọn hắn nguyện ý thành lập phân tông tại Đại Cảnh, dạy bảo người Đại Cảnh tập võ, nếu hoàng thất có hoàng tử, công chúa kiệt xuất, có thể mang đến Thiên Hải, thành đệ tử chân chính của bọn họ.
Khương Trường Sinh vuốt đầu hai con mèo, nói:
- Chuyện này rất không bình thường, không ít Vương gia còn có quan hệ với các đại triều tông.
Long Mạch đại lục có triều tông đều có đệ tử hoàng thất Đại Cảnh, đây cũng là nguyên nhân các triều tông không ngăn cản Đại Cảnh, những hoàng tử tập võ trở về kia cuối cùng đều bị phong vương, trấn thủ một phương, cũng không có lòng phản loạn.
Thuận Thiên hoàng đế rầu rĩ nói:
- Đại Cảnh hoàn toàn không biết gì về bọn hắn, không thể không đề phòng, ta tìm Trương Anh hỏi thăm qua, tông này tên Huyền Không đảo, nghe nói có lão quái Động Thiên cảnh tọa trấn.....
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Nhìn ngươi thôi, nếu như ngươi nguyện ý tiếp nhận thì tiếp nhận, không nguyện ý thì từ chối, nếu có võ giả vượt qua Kim Thân cảnh dám đến Đại Cảnh gây rối, ta sẽ ra tay.
Nghe Khương Trường Sinh nói vậy, cảm xúc Thuận Thiên hoàng đế sục sôi, hắn đột nhiên hiểu tại sao Cảnh Thái Tông hào khí, phụ hoàng cứng cỏi.
Có người dựa vào… Cảm giác này thật sự quá thoải mái.
Thuận Thiên hoàng đế hít sâu một hơi, nói:
- Ta sẽ từ chối hắn, Đại Cảnh đang tăng trưởng, các phương diện đều như thế, bao gồm cả võ đạo, có ngài đánh xuống Chân Võ các, lại thêm nhân mạch Kỳ Duyên thương hội trên biển, chúng ta căn bản không cần Huyền Không đảo, ngược lại bọn hắn cần chúng ta.
Khương Trường Sinh cười cười, không nữa nói tiếp.
Bạch Kỳ trêu chọc nói:
- Tiểu hoàng đế, lúc nào tiến quân hải dương?
Thuận Thiên hoàng đế trầm ngâm nói:
- Tiếp qua mười năm nữa đi, ta xác thực nghĩ dừng chân tại hải dương, so với việc cứ đánh trên đất liền, không bằng phát triển quân đội trên biển, đã có thể thu thập tài nguyên hải dương, về sau còn có thể làm kì binh, thậm chí có khả năng dùng hải dương bao vây đại lục, chiếm đoạt thiên hạ.
Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt nói lên kế hoạch của mình, ở bên trong đình viện này, hắn hết sức yên tâm, không sợ kế hoạch của mình bị truyền đi, cho dù có truyền đi cũng không sao đâu, bởi vì kế hoạch của hắn là dương mưu.
Hắn nghĩ thành lập số lượng lớn truyền tống trận cùng quân đội trú đảo ở trên biển, về sau bao vây Long Mạch đại lục, không ngừng áp bách, chặt đứt các triều liên hệ với thế lực hải dương, cuối cùng lại bao vây tác chiến, nhất cử ngầm chiếm thiên hạ.
Bây giờ sự thật rất rõ ràng đã xuất hiện, kia chính là trên biển phát triển mạnh hơn Long Mạch đại lục, không chỉ có võ đạo, còn có công cụ xã hội sinh ra, chỉ cần chặt đứt liên hệ giữa các triều và hải dương, khoảng cách giữa các triều và Đại Cảnh chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Khương Trường Sinh nghe Thuận Thiên hoàng đế ý nghĩ thiên mã hành không, không có cho ra cái nhìn, kế hoạch này nghe rất không tệ, nhưng cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bất kỳ kế hoạch nào đều như thế, Thuận Thiên hoàng đế sẽ dùng mấy chục năm đi thực hiện kế hoạch này, mấy chục năm sau lại nhìn, có lẽ rất nhiều khuyết điểm đã không còn tồn tại.
Chỉ cần Thuận Thiên hoàng đế cảm tưởng, Đại Cảnh sẽ có tương lai.