Chương 336: Coi như có chết cũng vinh quang
Tất cả đều là cao thủ Động Thiên cảnh.
Huyết bào lão giả càng có công lực Nhị Động Thiên, khí tức hắn rõ ràng cao hơn bốn người khác, còn cường đại hơn Nhân Vương.
Khương Trường Sinh nhẹ giọng cười nói:
- Năm vị thoạt nhìn bản lĩnh bất phàm, vì sao tới Đại Cảnh ta?
Thiên Nhân Phượng hừ lạnh nói:
- Ngươi giết đệ đệ ta, hà tất giả ngu?
- Nguyên lai là báo thù tới, thế không có cách nào.
Khương Trường Sinh thở dài nói, hắn không có lấy ra Xạ Nhật thần cung, cũng không có xuất ra Kim Lân côn và Kỳ Lân phất trần, cứ như vậy buông tay, lộ ra rất bất đắc dĩ.
Huyết bào lão giả mở lời:
- Báo thù chẳng qua là thứ nhất, các hạ độc bá Đại Cảnh, còn muốn chiếm đoạt Long Mạch đại lục, Long Mạch đại lục quá lớn, các hạ có thể ăn một miếng không hết, từ bỏ Đại Cảnh, tới Thiên Hải, bản tọa nguyện đến đỡ ngươi, để ngươi áp đảo võ đạo Thiên Hải.
Lời vừa nói ra, bốn người khác kinh ngạc nhìn về phía hắn, Thiên Nhân Phượng càng giận đến toàn thân run rẩy, vừa muốn nói chuyện, lại bị Đường tông chủ đưa tay ngăn cản.
Đường tông chủ khẽ lắc đầu với cho nàng, ra hiệu nàng an tâm chớ vội.
Khương Trường Sinh nhìn huyết bào lão giả, nói:
- Không buông bỏ Đại Cảnh, ta nguyện gia nhập Thiên Hải, như thế nào?
Huyết bào lão giả khẽ nói:
- Khó mà làm được, muốn gia nhập Thiên Hải, dù sao cũng phải làm ra cống hiến.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nâng tay phải lên, ngón trỏ ngón giữa khép lại, đặt ở trước miệng, vẻ mặt trở nên băng lãnh, giống như biến thành người khác.
- Đã như vậy, vậy ra tay đi, đừng cảm thấy trong lòng còn có may mắn, các ngươi không trốn khỏi đây, hoặc là giết ta, hoặc là đi chết.
Khương Trường Sinh lạnh lùng nói, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào bay phất phới, thần quang lóng lánh, tóc đen hắn phất phới, một cỗ sát ý cực hạn khóa chặt năm vị cường giả hải ngoại bên trên biển mây.
Ngoại trừ huyết bào lão giả ra, bốn người còn lại động dung, bọn hắn nhìn không thấu thực lực của Khương Trường Sinh, nhưng không hiểu rùng mình.
Huyết bào lão giả cười, cười đến vô cùng dữ tợn, nói:
- Ngươi rất ngông cuồng, rất nhiều người muốn bản tọa chết, bản tọa đã nhớ không rõ tên của bọn hắn, không biết ngươi có thế để cho bản tọa nhớ bao lâu.
Tiếng nói vừa ra, hắn vỗ một chưởng đến Khương Trường Sinh, chân khí màu đỏ ngòm cuồn cuộn như sương mù bàng bạc bao phủ hướng Khương Trường Sinh.
Sau lưng Khương Trường Sinh ngưng tụ ra Cửu Tự Chân Ngôn, chín chữ ánh sáng màu vàng kim hình thành một vòng sáng màu vàng kim xoay tròn sau lưng hắn, hình thành một vòng phòng hộ, ngăn cản sương máu.
- Lên đi, chư vị không cần lưu thủ.
Đường tông chủ trầm giọng quát, hắn gỡ xuống mộc đàn trên lưng, bay tới càng cao bầu trời, một tay nắm đàn, một tay kích thích dây đàn, đếm không hết chân khí lưỡi dao bay ra, mưa sa tầm tã đánh tan sương máu, nện ở trên vòng bảo hộ của Khương Trường Sinh.
Một vị cao thủ Động Thiên cảnh hình thể cường tráng trống rỗng xuất hiện sau lưng Khương Trường Sinh, đánh ra một quyền, nắm đấm hắn lại biến thành màu kim hồng, lượn lờ khí tức nóng bỏng.
Coong!
Biển mây bị đánh xơ xác, cao thủ to lớn bị chấn động đến bay rớt ra ngoài, mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Thiên Nhân Phượng xuất hiện bên trái Khương Trường Sinh, hai tay vận công, hình ảnh thiên địa ngưng tụ sau lưng, một huyễn tượng thiên địa to lớn hùng vĩ như hải thị thận lâu xuất hiện ở sau lưng nàng, phía trên sông núi có đếm không hết chân khí xoay quanh, nhìn qua như Tiên cảnh.
Những người khác thấy công kích không có hiệu quả, dồn dập ngưng tụ ra hình ảnh thiên địa, bao vây Khương Trường Sinh.
Sau lưng huyết bào lão giả đối diện Khương Trường Sinh ngưng tụ ra hình ảnh thiên địa, thiên địa của hắn chính là núi thây biển máu, như luyện ngục nhân gian, khác biệt rất xa so với thiên địa của những người khác, bên trong núi thây biển máu kia mơ hồ có thân ảnh quỷ quái đang xuyên qua, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Nương theo biển mây phía dưới bị đánh tan, người toàn thành đều thấy một màn này.
Năm đại cao thủ Động Thiên cảnh bao vây Đạo Tổ, sau lưng từng người xuất hiện lấy huyễn tưởng thiên địa giống như thần tích, chấn động không gì sánh nổi, toàn bộ bầu trời bị năm hình ảnh thiên địa khác biệt bao trùm, phía trên là Đường tông chủ, bốn phía là bốn vị cao thủ Động Thiên cảnh khác, Khương Trường Sinh bị bao bọc vây quanh lộ ra rất nhỏ bé.
Thuận Thiên hoàng đế trừng to mắt, thân thể khống chế không nổi phát run.
Hắn phát hiện mình đánh giá thấp kẻ địch.
Không chỉ là hắn, Nhân Vương, Trương Anh, Tống Ly, Ngọc Nghiên Dật, Trần Lễ, Thanh Nhi các loại, vô luận võ công cao bao nhiêu, đều bị một màn này hù dọa.
Năm đại cao thủ Động Thiên cảnh bộc phát khí thế để cả tòa Kinh Thành rung động, cảm giác áp bách khó mà hình dáng để bách tính có loại cảm giác nghẹt thở.
Giờ khắc này, tất cả mọi người quên Đạo Tổ cường đại cỡ nào, quên đi những chiến tích rung động thế nhân, chỉ rung động vì năm đại cao thủ Động Thiên cản.
Kiếm Thần, Bạch Kỳ đứng bên vách núi, ngây ngốc nhìn một màn này, giống như phàm linh đang ngước nhìn tiên thần vĩ ngạn.
Mặt huyết bào lão giả không thay đổi nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói:
- Bên trong hết thảy tình cảnh mà nhân sinh của bản tọa được chứng kiến, còn không có người có đãi ngộ như thế, Đạo Tổ, ngươi hôm nay dù chết, nhưng cũng tính vinh quang.