Chương 337: Điều đó không có khả năng, không có khả năng!
Bốn người khác ở trong lòng cảm khái.
Bọn hắn cũng bị khí thế lẫn nhau hù dọa, đội hình như vậy, người nào đụng người đó chết.
Cho nên nhìn thấy mặt Đạo Tổ không đổi sắc, trong lòng bọn họ dâng lên một cỗ kính ý, bao gồm cả Thiên Nhân Phượng ở bên trong.
Vì một phương vương triều, có thể làm đến mức độ như thế, trách không được Đại Cảnh dùng tín nghĩa lập quốc.
Bọn hắn đều nghĩ Đạo Tổ là vì thủ hộ giang sơn của đồ đệ, mà không phải mưu lợi, bọn hắn khâm phục cường giả như vậy, nhưng xung đột lợi ích, không thể không chiến.
Vẻ mặt Khương Trường Sinh lạnh lùng, như là thần tiên cúi xem chúng sinh, hắn lạnh giọng nói:
- Chư vị, các ngươi đang tranh thủ hít thêm không khí Đại Cảnh mấy lần à?
- Muốn chết!
Năm người đều tức giận, huyết bào lão giả lúc này huy chưởng, bốn người khác cũng giống như thế, năm phương hình ảnh thiên địa thu vào trong cơ thể của bọn họ, hóa thành lực lượng kinh khủng dùng lòng bàn tay của bọn hắn đánh ra.
Khương Trường Sinh cũng giống như thế, Cửu Tự Chân Ngôn sau lưng thu vào trong cơ thể, hắn cũng huy chưởng đánh ra.
Oanh…
Cường quang xuất hiện, sáu cỗ lực lượng kinh khủng tấn công, ánh chớp lấp lánh, huyết phong quét ngang thiên địa.
Tất cả mọi người bị ánh sáng rõ làm nheo mắt lại, Càn Khôn cảnh Kiếm Thần miễn cưỡng thấy, hắn trừng to mắt, mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Chỉ thấy vô tận lôi đình bỗng nhiên bùng nổ, bao phủ chiến trường trên bầu trời, làm tất cả mọi người mất đi thính giác, không thể thấy vật, lôi đình đầy trời xen lẫn trên người năm tôn cao thủ Động Thiên cảnh, oanh đến thân thể bọn họ run rẩy, căn bản không kịp đào thoát.
Bầu trời trong vòng phương viên trăm dặm bị Lôi Bạo đáng sợ bao trùm, trong một hơi, năm tôn cường giả Động Thiên ít nhất bị một trăm đường lôi điện oanh kích.
Mấy tức sau.
Cường quang thối lui, thiên địa khôi phục màu sắc.
Tầm mắt tất cả mọi người bắt đầu khôi phục, nhưng vẫn cảm giác ù tai, bọn hắn ngẩng đầu nhìn lại, tất cả đám võ giả đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Đạo Tổ đứng ở phía dưới lôi điện đầy trời, đạo bào lóng lánh thần quang, sáng chói loá mắt, mà năm vị cao thủ Động Thiên toàn thân bị cháy đen, không ngừng run rẩy.
Lôi điện còn xen lẫn ở trên vòm trời, rõ ràng không có lôi vân, cổ quái mà hùng vĩ.
Thiên địa yên tĩnh.
Huyết bào lão giả run giọng nói: - Đây là..... Tuyệt học gì....
Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:
- Cửu Thần Đấu Chuyển Công.
Nhưng thật ra là Thiên Tâm lôi pháp được Cửu Tự Chân Ngôn gia trì phóng thích.
Thiên Tâm lôi pháp chính là tuyệt học tu tiên, hắn trước kia còn dùng một chiêu này tôi thể cho Khương Tiển, thậm chí cải tiến một bộ võ học tương tự đặt ở bên trong Long Khởi quan.
Một mực dùng Trần gia Khí Chỉ, có chút ngán, hôm nay khó có được tràng diện lớn, cơ hội hiếm thấy bộc lộ tài năng, bắt thêm càng nhiều giá trị hương hỏa?.
Huyết bào lão giả run rẩy toàn thân, năm vị cường giả Động Thiên cảnh bắt đầu hạ xuống, ngoại trừ huyết bào lão giả, bốn người còn lại đã chết bất đắc kỳ tử, bọn hắn đều mở to con mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, hoảng sợ.
Dưới con mắt hoảng sợ của huyết bào lão giả, Khương Trường Sinh giơ ra hai ngón tay phải chỉ về phía hắn.
Hắn chật vật há mồm: - Ta..... Sai..... Tha...
Hưu!
Trán của hắn bị xuyên thủng, sinh cơ bị chặt đứt.
Khương Trường Sinh từ bên hông giật xuống một đầu Tử lăng, chính là Thúc Thần lăng, tiện tay lắc một cái, Thúc Thần lăng cấp tốc duỗi dài, trói thi thể năm tôn Động Thiên cảnh cùng một chỗ.
Hắn đeo Thúc Thần lăng ở hông, sau đó lấy ra Xạ Nhật thần cung.
Hắn thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, nhắm chuẩn bờ biển Đông Hải vương triều.
Trong lúc người toàn thành nhìn soi mói, Đạo Tổ đứng ở trên không trung, bên trong lôi điện đầy trời kéo ra một thanh đại cung, mà bên trên thắt lưng của hắn buộc một cây Tử lăng, một chỗ khác của Tử lăng quấn năm bộ thi thể.
Bọn hắn không thể nào hiểu được vì sao Tử lăng có thể duỗi dài, không thể nào hiểu được đại cung đang được kéo căng vì sao xuất hiện.
Trương Anh cũng lý giải, hải ngoại đã sớm lưu hành giới chỉ cất giữ bảo vật bên trong không gian, nhưng hắn không thể hiểu được năm cao thủ Động Thiên cảnh liền chết như vậy?
Hắn biết Đạo Tổ rất mạnh, nhưng này.
Quá mẹ nó khoa trương rồi.
Lão Tử không phải đang nằm mơ đó chứ?
Trương Anh cho mình một bạt tai, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Hắn lúc này hưng phấn, kích động ngưỡng vọng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nhắm chuẩn kẻ địch, kéo ra dây cung, dáng người hắn giờ khắc này khắc sâu thật sâu vào trong lòng của tất cả mọi người, rung động vô song, khắc cốt minh tâm.
Bọn hắn đời này cũng sẽ không quên một màn này.
Dưới con mắt mọi người, tay phải Khương Trường Sinh buông ra.
Oanh một tiếng.
Cường quang lấp lánh, mặc dù không đến mức để thiên địa thất sắc như lúc trước, nhưng vẫn như cũ bá khí mà hùng vĩ, Đạo Tổ vậy mà bắn ra một chùm sáng to ít nhất trăm trượng, trong nháy mắt tan biến trong thiên địa.
Không ít bách tính suy nghĩ trong năm Nhân Đức lúc Đạo Tổ ăn mừng năm mới bắn ra cường quang, nguyên lai đó không phải pháo hoa, là mũi tên.
Mũi tên do chân khí biến thành.
Khương Trường Sinh híp mắt nhìn, yên lặng đếm ngược.
Ba giây sau, phần cuối thiên địa truyền đến một tiếng nổ rung trời.
Tất cả mọi người không rõ hắn vì sao muốn bắn một tiễn.
Tống Ly đến từ Thiên Nam hải tông tựa hồ suy nghĩ, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đầy mắt là không thể tin được, toàn thân hắn run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ..... Điều đó không có khả năng..... Không có khả năng....