Chương 357: Thiên Đạo xuất thế, Kiếm Thần xúc động (1)
Già Diệp thần tăng cười nói:
- Khi khí vận của vận triều đi đến giai đoạn nhất định thì có thể tấn thăng làm hoàng triều, lại hướng lên còn có giai đoạn, bất quá Đại Cảnh khó mà với tới.
Đại Cảnh tuy mạnh, nhưng hắn thấy, nội tình còn chưa đủ, chẳng qua là ỷ vào Đạo Tổ thôi.
Bất quá chẳng qua là tạm thời không đủ, tương lai không nhất định, trong lòng hắn bắt đầu chờ mong, có lẽ mình cũng có thể tham gia đến việc kiến thiết Đại Cảnh.
Hòa thượng trẻ tuổi còn muốn hỏi lại, thấy Già Diệp thần tăng quay người rời đi, hắn chỉ có thể thôi.
Bây giờ đệ tử Chân Long tự không tính quá nhiều, nhưng từng người đều là cô nhi. Từng người an tâm tu luyện.
Sau khi Kiếm Thần đột phá thành công, một lần nữa trở lại trong đình viện Long Khởi sơn.
Sau khi hắn hạ xuống, cung kính hành lễ cho Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh mở mắt, cười hỏi:
- Muốn khiêu chiến ta sao?
Kiếm Thần chân thành nói:
- Tự nhiên muốn, chỉ là sợ mạo phạm ngài.
Khương Trường Sinh nói:
- Ta khích lệ ngươi, ngươi cũng có thể kích thích ta, ngươi ta thành tựu lẫn nhau, không coi là mạo phạm.
Nói lời này để Kiếm Thần nổi lòng tôn kính.
Bạch Kỳ cũng cảm thấy hắn rất có phong phạm của cao nhân đắc đạo, nhưng chẳng biết tại sao, nó lại cảm thấy Kiếm Thần thảm rồi.
Mặc dù tư thế Kiếm Thần đột phá rất mạnh, nhưng nó luôn cảm thấy vẫn không thể so sánh cùng Khương Trường Sinh.
- Nghỉ ngơi bảy ngày, đến lúc đó dùng trạng thái mạnh nhất của ngươi khiêu chiến ta, về sau, nếu ngươi muốn xuống núi, ta sẽ không ngăn cản.
Khương Trường Sinh nhắm mắt nói.
Kiếm Thần lắc đầu nói:
- Ta không hạ sơn, ta nguyện vĩnh viễn tùy tùng ngài.
Hắn là võ si thuần túy, hắn cảm thấy đi theo Đạo Tổ mới có thể không ngừng mạnh lên, nếu như hắn xuống núi, hoành hành thiên hạ, chỉ có thể đạt được danh hiệu Độc Cô Cầu Bại trống rỗng thôi.
So với hư danh, hắn càng để ý mạnh mẽ tính thực chất.
Ngày đó, Thuận Thiên hoàng đế đến đây bái phỏng, chúc mừng Kiếm Thần bước vào Động Thiên cảnh.
Đáng tiếc, vô luận hắn thuyết phục như thế nào, Kiếm Thần không chịu xuống núi, hắn chỉ có thể thôi.
Kiếm Thần không hạ sơn cũng tốt, Kinh Thành có hắn và Đạo Tổ, Thuận Thiên hoàng đế cảm thấy ở đây là nơi an toàn nhất thế giới.
Ngày kế tiếp, Thuận Thiên hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, chúc mừng Kiếm Thần của Long Khởi quan bước vào Động Thiên cảnh, lớn mạnh khí vận Đại Cảnh.
Cử động lần này là báo cho võ giả thiên hạ về sự tồn tại của Động Thiên cảnh, đồng thời cũng tuyên dương cho thiên hạ thấy mình rất mạnh mẽ.
Đến tận đây, Đại Cảnh đã có được Động Thiên cảnh, Càn Khôn cảnh, Kim Thân cảnh, Thần Nhân, võ giả với các loại các cảnh giới, bên trên võ lực cá nhân thì vượt xa các triều thiên hạ.
Sau sáu ngày.
Khương Trường Sinh cùng Kiếm Thần rời khỏi Long Khởi quan, bay tới vùng trời Kinh Thành, cách Kinh Thành cách cỡ ngàn trượng.
Chân Khương Trường Sinh đạp mây mù, tiên phong đạo cốt, cười hỏi:
- Có thể cần thời gian tụ thế?
Kiếm Thần cõng hộp kiếm của mình, lắc đầu nói:
- Bây giờ ta đã không cần.
Hắn nâng lên cánh tay phải, trong khoảnh khắc, hộp kiếm sau lưng bay ra mười mấy thanh kiếm, trôi nổi sau lưng hắn, tất cả đều kiếm chỉ Khương Trường Sinh, từng đạo kiếm ảnh phân hoá mà ra từ bên trong những bảo kiếm, trải rộng thương khung, lít nha lít nhít, nhiều vô số kể, không đến năm hơi thời gian, Khương Trường Sinh bị vô tận kiếm ảnh bao vây.
Một màn hùng vĩ này lần nữa kinh động Kinh Thành.
- Kiếm Thần ra tay rồi?
- Có địch nhân sao?
- Quá cao, thấy không rõ lắm.
- Nên không phải, có lẽ là Đạo Tổ và Kiếm Thần đang luận bàn, đừng quên, mấy chục năm trước, Kiếm Thần vì khiêu chiến đạo tổ mới vào Long Khởi quan.
- Bây giờ Kiếm Thần được cho là cường giả thứ hai võ đạo Đại Cảnh đi, chậc chậc, cũng không biết hắn có thể kiên trì mấy chiêu trong tay Đạo Tổ?
Mặc dù Kiếm Thần đột phá, lại có hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, uy danh đạt đến đỉnh phong, nhưng cơ hồ tất cả mọi người cho rằng hắn không thể nào là đối thủ của Đạo Tổ.
Chiến tích đánh thật của Khương Trường Sinh đến nay vẫn là thần thoại võ lâm.
Trong trời cao.
Khương Trường Sinh bị vô tận kiếm ảnh bao vây, mỉm cười nói:
- Đây là Kiếm đạo của ngươi sao? Còn chưa đủ mạnh.
Kiếm Thần nhíu mày nói:
- Tự nhiên không chỉ như thế, vậy thì mời ngài cảm thụ một chút kiếm đạo mới của ta.
- Trước đó là thiên địa chi kiếm, bây giờ là Thiên Đạo.
Thiên Đạo?
Cái tên thật phách lối.
Tu Tiên giả như ta cũng còn chưa tự xưng Thiên Đạo đây.
Khương Trường Sinh híp mắt, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, cửu tự chân ngôn ngưng tụ ra sau lưng.
Kiếm Thần nâng hai tay lên, hư không vừa nắm, kiếm khí ngưng tụ thành kiếm ảnh trong lòng bàn tay, hắn vung vẩy song kiếm, thanh thế không lớn, nhưng tốc độ hai tay cực nhanh, phát lên từng đạo tàn ảnh, thiên biến vạn hóa, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Trong chốc lát, vô tận kiếm ảnh rung động, tựa như toàn bộ bầu trời đang chấn động, dị thường hùng vĩ, rung động lòng người.
- Thiên Đạo, định!
Kiếm Thần gầm thét một tiếng, vô tận kiếm ảnh đánh tới Khương Trường Sinh.
Oanh! Oanh! Oanh...
Đếm không hết kiếm ảnh đánh trúng Khương Trường Sinh, nhưng bị vòng bảo hộ vô hình triệt tiêu, không thể thương tới áo bào của hắn.
Đối với cái này, Kiếm Thần cũng không kinh ngạc, chỉ thấy vị trí những kiếm ảnh trước đó còn lưu lại kiếm ảnh hơi mờ, những kiếm ảnh hơi mờ này bắn ra ánh bạc, cấp tốc kết nối với nhau, mấy chục vạn tia sáng kiếm ảnh nối liền cùng một chỗ, giống như xé nát bầu trời thành vô số khối.