Chương 356: Khí vận triều giai càng cao, chưa được tiếp xúc
Hắn đột nhiên cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, khuôn mặt hắn lạnh lùng, giữa mi tâm in một kiếm văn, tóc dài trắng đen xen kẽ.
- Kiếm ý thật cường đại..... Đây là muốn tiến vào Thánh Võ?
Nam tử áo đen tự lẩm bẩm, chau mày.
Lần lượt từng bóng người trống rỗng xuất hiện ở hai phía dòng suối nhỏ, nửa quỳ trước mặt hắn, toàn bộ bọn hắn đều mặc ấn áo tím có kiếm văn, cầm đầu là một lão giả, hắn cõng hai thanh kiếm, một dày một mỏng.
- Kiếm Chủ, thiên hạ lại sinh ra một vị kiếm khách có kiếm ý đến Thánh Võ, cần ta chờ đi thỉnh không?
Song kiếm lão giả trầm giọng hỏi, mặt hắn không biểu tình, ánh mắt sắc bén.
Nam tử áo đen được xưng là Kiếm Chủ nhìn phương xa, nói:
- Đi thôi, Kiếm đạo đang suy, lại có thể xuất hiện một vị kiếm khách Thánh Võ, đúng là hiếm thấy, nhất định phải mời hắn tới.
- Vâng!
Song kiếm nam tử tan biến, kiếm khách khác đi theo tan biến tại chỗ.
Kiếm Chủ thu hồi tầm mắt, tiếp tục gọt kiếm, tự nhủ:
- Cái hướng kia..... Là Đông Hải, hay là Long Mạch đại lục..
Một bên khác.
Kiếm Thần đứng ngạo nghễ trong thương khung, khí thế đạt đến đỉnh điểm, khí vận của hắn bỗng nhiên khuếch tán, quét ngang biển mây, ngay sau đó xuất hiện vô số kiếm ảnh trôi nổi trên bầu trời, bao phủ toàn bộ trên không Kinh Thành, tất cả mọi người bên trong thành thấy cảnh này, ai nấy đều trừng to mắt.
- Người đó là ai?
- Theo Long Khởi sơn bay ra ngoài, chẳng lẽ là Đạo Tổ?
- Không đúng, cũng không phải Đạo Tổ, Đạo Tổ tiên phong đạo cốt, người kia hẳn là người khác.
- Nghe đồn Kiếm Thần chưa chết, mà là thành người quét rác cho Đạo Tổ, chẳng lẽ liền là Kiếm Thần?
- Thật hay giả, thế này sao lại là quét rác, đây là đạt được Đạo Tổ chân truyền à.
- Khí thế thật đáng sợ, kiếm của ta đều đang rung động, cái này là kiếm ý trong truyền thuyết?
Trong kinh thành, võ giả, bách tính, thương nhân, quyền quý nghị luận ầm ĩ, Kiếm Thần đột phá, ngược lại để bọn hắn càng thêm kính sợ Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở dưới cây, yên lặng ngước nhìn Kiếm Thần.
Hắn phát hiện Kiếm Thần khác biệt với Tru Lục thánh quân lúc trước, mặc dù cũng mượn nhờ khí vận, nhưng khí vận vào trong cơ thể hắn, rất nhanh thì chính bản thân hắn lại bộc phát ra khí vận càng mạnh mẽ hơn, cổ vũ Đại Cảnh, hai bên cổ vũ lẫn nhau, tiêu hao duy nhất chính là võ đạo linh khí trong thiên địa.
Võ đạo linh khí khác biệt với linh khí thuần túy nhất, chỗ khí vận càng nồng đậm, võ đạo linh khí càng sung túc.
Xem ra, Kiếm Thần đột phá sẽ không dẫn tới thiên kiếp, chẳng qua là dẫn tới khí vận biến hóa hùng vĩ.
Cũng đúng, dù sao bọn hắn là võ đạo, tuân thủ quy tắc của thế giới võ đạo.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, Bạch Kỳ thì một mặt hướng tới.
Qua đi tới nửa canh giờ.
Khí thế Kiếm Thần đi đến cực hạn, đột nhiên bàng bạc bùng nổ, một cỗ gợn sóng kiếm ý mắt thường có thể thấy quét ngang bầu trời, quét qua biển kiếm đầy trời, mở rộng hướng về từng hướng đi, dẫn đến càng ngày càng nhiều kiếm ảnh xuất hiện.
Không đến mười hơi thời gian, vùng trời toàn bộ Ti Châu đều treo ngược kiếm ảnh, cực kỳ tráng quan.
Kiếm trong tay đám võ giả còn đang xao động lo lắng, cũng may không có ra khỏi vỏ.
Kiếm Thần mở to mắt, sắc mặt đạm mạc, hắn biết mình đột phá thành công.
Chân khí cường đại trước nay chưa từng có làm hắn say mê, cảnh giới tăng lên cũng không phải là hắn cao hứng nhất, kiếm đạo của hắn đạt đến cao độ trước đó chưa từng có, hắn không biết đây là cảnh giới kiếm ý gì, nhưng hắn biết được mình đã là kiếm khách đệ nhất cổ kim đến nay của Long Mạch đại lục.
Thậm chí hắn có loại cảm giác mình đã là thiên hạ vô địch.
Nhưng hắn rất nhanh thanh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Long Khởi sơn, ánh mắt tràn ngập kính ý. Hắn thấy, mình có thể đột phá, may mắn mà có Đạo Tổ, Đạo Tổ không chỉ tha hắn không chết, còn giữ hắn ở bên người.
Những năm này mặc dù trôi qua bình thản, nhưng hắn mắt tận thấy cuộc chiến của Động Thiên cảnh, thông qua tĩnh tu, tâm cảnh vượt xa lúc trước, Đạo Tổ nói vài ba câu luôn có thể khiến cho hắn được ích lợi không nhỏ.
Kiếm Thần hít sâu một hơi, bắt đầu củng cố công lực.
Cùng lúc đó, khí vận mênh mông từ trong cơ thể hắn khuếch tán, dung nhập vào bên trong khí vận Đại Cảnh.
Hắn đã trở thành một phần tử của Đại Cảnh.
Thuận Thiên hoàng đế cảm nhận được khí vận Đại Cảnh tăng lên, càn rỡ cười to, vô cùng thoải mái.
Chân Long tự.
Già Diệp thần tăng đứng trong đình viện, nhìn kiếm ảnh đầy trời, mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Thánh Võ cảnh, Đại Cảnh vậy mà cất giấu võ giả, không phải Đạo Tổ, là ai....
Già Diệp thần tăng tự lẩm bẩm, hắn có thể cảm nhận được đối phương là mượn nhờ khí vận Đại Cảnh đột phá, mà Đạo Tổ không dựa vào khí vận.
- Sư phụ, đồ nhi đoán là Kiếm Thần, tục truyền Kiếm Thần cũng chưa chết, rất nhiều khách hành hương đều từng gặp qua hắn.
- Kiếm Thần? Cái đó là đúng rồi, đây quả thật là kiếm ý.
Già Diệp thần tăng cảm khái nói:
- Đại Cảnh thật không tầm thường, cứ thế mãi, sợ rằng không thỏa mãn tại Long Mạch đại lục, trở thành khí vận hoàng triều, lại trùng kích khí vận triều giai càng cao.
Hắn vô cùng vui mừng khi mình gia nhập Đại Cảnh, bằng không hiện tại còn trải qua tháng ngày bị đuổi giết.
Hòa thượng trẻ tuổi tò mò hỏi:
- Khí vận triều giai càng cao, đó là cái gì?