Chương 361: Đạo Tổ độ kiếp, truyền thuyết trở thành sự thật (1)
Không có khả năng, đây chính là pháp thuật.
Chẳng lẽ nói, nàng thật đúng là võ giả thượng cổ chuyển thế?
- Ta muốn biết người Ngọc Nghiên Dật nói tới có phải là thượng cổ võ giả chuyển thế hay không?
【 Cần tiêu hao 300 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? 】 .
May mắn tên này còn nhỏ, 300 giá trị hương hỏa vẫn có khả năng tiêu xài.
Tiếp tục.
【 Đúng thế 】 .
Hai chữ này để Khương Trường Sinh híp mắt.
Thượng cổ võ giả thật đúng là có thể giữ lại bộ phận ý chí sau khi chuyển thế?
Xem ra võ đạo cường đại đến mức nhất định, cũng có năng lực hiểu rõ luân hồi.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn lại cảm thấy hứng thú.
- Người mạnh nhất một thế mà Ngọc Nghiên Dật nói tới mạnh bao nhiêu?
【 Không thể thôi diễn, hệ thống tạm thời còn chưa liên quan đến tuần hoàn luân hồi của võ đạo phương thế giới này 】 .
Đáng tiếc.
Hệ thống này nói mạnh rất mạnh, nhưng cũng không phải vạn năng, bản thân cũng cần thời gian trưởng thành.
Cũng đúng, nếu sinh tồn hệ thống mạnh mẽ tuyệt đối, há có thể để cho hắn lợi dụng sơ hở.
Ngọc Nghiên Dật còn đang thao thao bất tuyệt nói về chỗ bất phàm của vị thiên tài kia, Khương Trường Sinh cũng yên lặng ghi lại tên của người nọ. Ngọc Thanh Uyên.
Sau nửa canh giờ, Ngọc Nghiên Dật rời đi.
Khương Trường Sinh tiếp tục luyện công.
Chuyện đào móc ra đệ tử có thiên tư mạnh nhất cho Long Khởi quan có khả năng tạm thời buông xuống, chờ hắn đột phá lại nói.
Đến lúc đó hắn vận dụng hương hỏa diễn toán tìm kiếm thiên tư mạnh nhất đại lục, lại đưa người kia đến Long Khởi quan, bồi dưỡng thành lá bài của Long Khởi quan, cái gì Chu Tuyệt Thế, Ngọc Thanh Uyên, sớm muộn sẽ bị hắn đạp ở dưới chân.
Khương Trường Sinh suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
Bạch Kỳ thì bắt đầu giáo dục Hoàng Thiên, Hắc Thiên, đốc xúc chúng nó tu hành thật tốt, sớm ngày trưởng thành.
Thuận Thiên năm thứ chín.
Thiên hạ như nước thủy triều, từng châu ở duyên hải được triều đình cấp phát, số lượng lớn binh sĩ được điều động tiến đến, muốn lột xác thành hải quân, hoàng đế còn công chiếu thiên hạ, điều động Thần Nhân, không chỉ có cơ hội thăng quan tiến tước, còn có thể tiến vào Chân Võ các thu hoạch được tuyệt học, người kiến công thậm chí có thể thu hoạch được trân bảo hiếm thấy từ quốc khố, trợ giúp cảnh giới võ đạo của mình lại lên thêm tầng một.
Bây giờ Đại Cảnh có bao nhiêu Thần Nhân, không ai biết được.
Cho dù là Thần Nhân, cũng rất khó từ chối triều đình, Đại Cảnh chính là vận triều, trân bảo hiếm thấy ở các nơi đều sẽ bị triều đình đoạt lại, hoàng đế còn chuyên môn mở ra không ít dược viên thiên tài địa bảo, có chuyên gia vun trồng.
Tư chất của tuyệt đại đa số võ giả có hạn, không thể không dựa vào ngoại vật, ba tháng ngắn ngủi đã có bốn mươi vị Thần Nhân vào cung, đi qua nhận lệnh, bọn hắn sẽ đi tới bến cảng phương Nam, nghe theo Hải Lộ đô đốc Tống Ly an bài.
Tống Ly biết được việc này, cực kỳ cao hứng, tâm tính cũng bắt đầu bành trướng, nhưng tiệc vui chóng tàn, có hai vị Đại tướng đến khiến cho hắn không thể không thu lại, tiếp tục hành sự cẩn thận.
Chính là Khương Tiển, Bình An.
Đối với hai vị này, Tống Ly tự nhiên sợ, chiến tích chói mắt nhất của bọn hắn là hai người hợp lại đánh nổ Hồng Huyền vương triều, là hai vị thần tướng mà Đại Cảnh công nhận, vạn người kính ngưỡng.
Tống Ly mới cảm nhận được lòng Đế Vương sâu như biển, về sau vẫn phải cẩn thận đối với Thuận Thiên hoàng đế, không thể qua loa.
Hai người Khương Tiển tới phụ tá Tống Ly, nhưng tất cả mọi người biết bọn hắn mới là người địa vị cao nhất bên trong hải cảng.
Thời gian đi vào tháng tám. Khương Trường Sinh mở to mắt.
Hắn muốn đột phá.
Hắn đang do dự có rời khỏi Kinh Thành đột phá hay không, hắn sợ thiên uy quá kinh khủng, ảnh hưởng đến Kinh Thành.
Suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn quyết định ở kinh thành, một là hải ngoại quá nguy hiểm, quỷ mới biết chỗ nào toát ra võ giả khủng bố, hai là vừa hay chấn nhiếp võ giả đến từ các thế lực khắp nơi, để bọn hắn đi vào Đại Cảnh an phận một chút.
Hắn hít sâu một hơi, quyết định ngày mai sẽ bắt đầu đột phá.
Hắn đứng dậy, bắt đầu chuyển động gân cốt, cổ vũ sĩ khí cho mình.
Hắn kiểm tra giá trị hương hỏa một hồi.
【 Giá trị hương hỏa trước mắt: 21920971 】 .
Hai ngàn vạn giá trị hương hỏa, đủ ổn đi.
Tâm thần Khương Trường Sinh buông lỏng.
Kiếm Thần nhìn về phía hắn, cẩn thận suy nghĩ bộ động tác của hắn, thoạt nhìn đơn giản, thậm chí có chút hài hước, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy ẩn giấu ảo diệu không hiểu.
Đạo Tổ không có khả năng vô duyên vô cớ làm chuyện không có ý nghĩa.
Hắn đã gặp mấy lần bộ động tác này, nói rõ Đạo Tổ hết sức coi trọng.
Khương Trường Sinh cũng không biết Kiếm Thần đang suy nghĩ gì, hắn căn bản không cần chuyển động gân cốt, chẳng qua là bảo trì thói quen mà thôi.
Hắn một mực duy trì một chút thói quen của kiếp trước, chính là sợ thời gian trôi qua lâu để cho hắn quên lai lịch của mình.
Cũng bởi vì duy trì trí nhớ của kiếp trước, dẫn đến tâm cảnh của hắn ở kiếp này không thể dung nhập với thế giới này, mãi cho đến khi có con trai, mới chuyển biến tốt đẹp.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Sao ban đêm sáng chói.
Khương Trường Sinh báo mộng cho Mộ Linh Lạc, hai người hàn huyên rất nhiều, Mộ Linh Lạc phát hiện hắn khó khi nhiều lời hơn, luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng nàng biết được mình không giúp được hắn, chỉ có thể nhu thuận lắng nghe.
Sau một đêm.
Mặt trời mọc Đông Phương.
Khương Trường Sinh đứng dậy, làm Bạch Kỳ đang tựa ở trên đùi hắn bừng tỉnh.
Còn chưa chờ Bạch Kỳ tỉnh táo, hắn thả người vọt lên, tan biến ở bên trong sương mù phía trên.