Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 362: Đạo Tổ độ kiếp, truyền thuyết trở thành sự thật (2)

Chương 362: Đạo Tổ độ kiếp, truyền thuyết trở thành sự thật (2)
Trên mái hiên, Kiếm Thần đang ngộ kiếm đi theo mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Khương Trường Sinh, không rõ hắn muốn làm gì.
Khương Trường Sinh bay tới chỗ cực kỳ cao, tận khả năng rời xa Kinh Thành.
Trong kinh thành.
Trong phòng khách khách sạn, hai võ giả ngồi ở trước bàn, đang uống trà, trên bàn còn để đó hai thanh kiếm.
Một vị kiếm khách mặc áo vàng trong đó mở lời:
- Tới lâu như vậy, hôm nay lên núi đi, dù sao cũng nên lên núi đi xem một chút, bằng không chúng ta đi không công.
Một người khác cười khổ nói:
- Chúng ta đã biết được vị kiếm khách bước vào Thánh Võ kiếm ý kia là Kiếm Thần, mong muốn mang Kiếm Thần đi thì phải thuyết phục Đạo Tổ, làm sao thuyết phục? Đạo Tổ kia giết bao nhiêu cường giả, căn bản không quản thân phận của người khác, không kiêng nể gì cả.
Nghe vậy, hoàng y kiếm khách yên lặng.
Đạo Tổ là thần bảo vệ đối với người Đại Cảnh, đối với kẻ ngoại lai mà nói thì chính là nhân vật đáng sợ nhất trên đời, nhất là đám người có rắp tâm khác như bọn hắn là sợ nhất.
Nhưng bọn hắn được phái tới, nếu cứ như vậy trở về, không thể tránh việc bị trách phạt.
Hai người nhìn lẫn nhau, đều thở dài.
Trước khi đến, bọn hắn căn bản không có để Long Mạch đại lục vào mắt, sau khi đến, bọn hắn bị hù dọa.
Chỗ man di loại này vậy mà cất giấu cường giả khủng bố như thế.
Trừ phi Kiếm Chủ đích thân đến, bằng không không có khả năng mang Kiếm Thần đi.
Nam tử áo vàng nói:
- Chỉ có thể dùng trí, dùng Kiếm Đạo mạnh mẽ hấp dẫn Kiếm Thần, thân là kiếm khách, hắn sẽ động tâm.
Một người khác lần nữa thở dài, đang muốn nói chuyện, chợt nghe lầu dưới rối loạn.
- Đạo Tổ độ kiếp! Đạo Tổ bắt đầu độ kiếp rồi.
tiếng hô to của một nam đồng truyền đến từ trên đường phố, ngữ khí dị thường kích động, trong sáng sớm lộ ra vô cùng chói tai.
Hai người liếc nhau, vượt qua cửa sổ, đi vào trên mái hiên khách sạn, không chỉ bọn hắn, càng ngày càng nhiều võ giả nhảy lên mái hiên, phóng tầm mắt nhìn tới, từng phòng ốc ở các phương đều có người đứng ở bên trên, tràng diện có chút hùng vĩ.
Ầm ầm….
Tiếng sấm trầm muộn vang lên, Kinh Thành lúc đầu đang vào sáng lại bắt đầu mờ tối.
Thuận Thiên hoàng đế đang ôm phi tử ngủ ở trong tẩm cung cũng vội vàng mặc áo bào vào, đi ra tẩm cung.
Hắn một bên sửa sang lại áo bào, một bên ngẩng đầu nhìn lại, vùng trời toàn bộ Kinh Thành bị mây đen cuồn cuộn bao phủ.
Mây đen vô cùng cao, để người toàn thành cảm nhận được bản thân nhỏ bé.
Bọn hắn không nhìn thấy Đạo Tổ, chỉ có thể nhìn thấy có từng lôi điện thật nhỏ đang nhấp nháy.
Võ giả cảnh giới cao thì nhìn thấy đấy cũng không phải lôi điện nhỏ bé, chẳng qua là cách mặt đất quá xa.
Một vài Thần Nhân gan lớn bay lên bầu trời, muốn tham gia náo nhiệt.
Oanh một tiếng.
Một tia kinh lôi to lớn xuất hiện, lớn hơn lôi điện lúc trước gấp trăm lần, chiếu sáng khuôn mặt của tất cả mọi người, dọa vô số người khẽ run rẩy toàn thân.
Trong đình viện.
Kiếm Thần động dung, lẩm bẩm nói:
- Hắn cũng muốn đột phá?
Hắn vừa mới đột phá bao lâu, Đạo Tổ cũng đột phá....
Bạch Kỳ đi vào bên cạnh hắn, thầm nói:
- Ngươi phát hiện không, Đạo Tổ đột phá không giống chúng ta, chúng ta đột phá không có lôi kiếp, mà khí vận thiên địa cũng không có tuôn hướng Đạo Tổ.
Vẻ mặt Kiếm Thần phức tạp, nói:
- Điều này nói rõ Đạo Tổ không có dựa vào khí vận, thiên tư bản thân hắn vô cùng đáng sợ, dẫn đến hắn đến nay vẫn không cần ngoại lực, cũng chính bởi vì thiên tư như vậy, Thiên Đạo khó chứa, mới vừa phái tới lôi kiếp.
Bạch Kỳ cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nó âm thầm cầu nguyện Đạo Tổ nhất định đột phá thành công.
Nó đã hạ quyết tâm muốn theo Khương Trường Sinh cả một đời.
Cũng không hy vọng hắn ngã ở trong lôi kiếp.
Lý trí nói cho nó biết, Đạo Tổ chắc chắn thành công, cường giả bực này cho dù chết, cũng chết trong một trận đại chiến chấn động thế gian, há có thể chết ở phía dưới thiên thế?
Trong trời cao.
Khương Trường Sinh ngồi đó, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào bay phất phới.
Hắn giương mắt nhìn lôi vân phía trên, nuốt một ngụm nước bọt.
Có chút dọa người.
Lôi vân đã hình thành vòng xoáy khổng lồ, càng đến gần trung tâm vòng xoáy càng đen, chỗ sâu nhất lại có Tử Lôi lấp lánh, thoạt nhìn đã cảm thấy rất khủng bố.
Thiên kiếp còn đang súc thế.
Lôi vân bàng bạc không ngừng khuếch trương, đã bao trùm toàn bộ Ti Châu, còn lan tràn ra các châu xung quanh, thiên uy như thế để bách tính, võ giả thức dậy sớm đều lo lắng.
Ầm ầm...
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, lôi điện lấp lánh phía trên cách đỉnh đầu Khương Trường Sinh càng ngày càng gần.
Lần này, hắn dự định đầu tiên là để mình độ kiếp, nếu khi nào không gánh được lại mở ra giá trị hương hỏa, vừa hay cho mình thời gian khôi phục.
Một tia chớp bỗng nhiên bổ ở trên người hắn, bị vòng bảo hộ linh lực của hắn triệt tiêu.
Hắn híp mắt mắt nhìn đi, vòng bảo hộ linh lực xuất hiện một vết rách, cấp tốc khôi phục.
Đạo lôi điện thứ nhất đã có uy năng như thế?
Hắn bắt đầu lo lắng.
Ngay sau đó, từng đạo lôi điện điên cuồng bổ ở trên người hắn, hắn vận công tốc độ cao, ngăn cản lôi điện đánh lên người.
Gió lớn thổi ào ào, tiếng lớn động đến tám phương thiên địa, bách tính trong kinh thành cả kinh dồn dập bắt đầu thu quần áo, Thuận Thiên hoàng đế thôi động chân khí, ngăn cách cuồng phong, hắn híp mắt nhìn lên không trung.
Hắn tiếp nhận truyền thừa đạt được công lực của Nhân Vương có thể nhìn thấy bóng dáng Khương Trường Sinh.
Hắn âm thầm kinh hãi.
Này thật đúng là lôi kiếp, nguyên lai truyền thuyết không phải do hoàng thất bịa đặt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất