Chương 372: Chinh chiến trăm năm, chưa bại một lần (1)
- Nhìn ngươi bộc lộ ra khí thế bất phàm, có lẽ thật là có thể hạ gục Đạo Tổ, ta lần đầu tiên nhìn thấy có người lướt sóng tiến lên đây.
Khương Trường Sinh cảm khái nói, trung niên nam tử nghe được cười ha ha, tâm tình thoải mái.
Hắn vỗ vỗ bả vai Khương Trường Sinh, cười nói:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi nói chuyện thật dễ nghe, xem ở phần hữu duyên gặp nhau, khuyên ngươi một câu, tận hưởng lạc thú trước mắt, chớ nên tiếp tục tu đạo, bởi vì thiên hạ chẳng mấy chốc sẽ thay đổi, đại họa nhân gian sắp đến.
Dứt lời, hắn bay về phía Khương Trường Sinh lúc trước chỉ, cấp tốc tan biến tại chân trời.
Khương Trường Sinh âm thầm tò mò, đại họa nhân gian là cái gì?
Bất quá hắn cũng không nóng nảy, ngược lại đối phương muốn tới khiêu chiến hắn.
Hắn cười cười, tan biến tại chỗ cũ.
Trở lại trên Long Khởi sơn, Khương Trường Sinh tìm tới Bạch Long, mở ra Đại Đạo Chi Nhãn, hút Bạch Long khổng lồ vào bên trong Đạo Giới.
Bây giờ Đạo Giới lớn nhỏ có tới phương viên bốn vạn dặm, to lớn tương đương với vương triều bình thường, trải qua hắn tích lũy thời gian dài, bên trong có linh khí rất dồi dào.
Thiên hạ này cũng chỉ có Khương Trường Sinh tu tiên, võ giả hấp thu là linh khí võ đạo, thiên địa linh khí mênh mông đều để cho hắn sử dụng, cho nên hắn hấp thu linh khí không trở ngại chút nào.
Trong Đạo Giới.
Trên trời đã ngưng tụ ra biển mây, trời cao biển xa, một khối đại lục rơi vào chính giữa, cây cối phồn thịnh, Bạch Long khổng lồ rơi xuống đất, nhìn thiên địa rộng lớn này, lập tức kinh hỉ.
- Sau này ngươi cứ ở lại đây, bất quá tạm thời chỉ có ngươi, nếu có bất kỳ nhu cầu gì, bất cứ lúc nào mở miệng, ta có thể nghe được.
Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, Bạch Long nghe được liền vội vàng gật đầu, sau đó du đãng ở giữa dãy núi, cực kỳ thoải mái, nó đã thật lâu không có chuyển động gân cốt như vậy.
Vì sáng tạo phiến đại lục này, Khương Trường Sinh tốn hao thời gian rất dài, không chỉ hấp thu đất đai từ trong Đại Cảnh, còn đi nơi khác, như thế này mới không có thay đổi hình dạng mặt đất.
Từ sau khi đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ tám, không chỉ có Đạo Giới mở rộng, bản thân hắn cũng đang thuế biến, mơ hồ có lực lượng không rõ nói nghĩ rõ gắn bó với đạo giới này, Khương Trường Sinh cho rằng đây là lực lượng quy tắc của thế giới, chẳng qua là hết sức mỏng manh, hắn tạm thời cũng không cách nào nghiên cứu.
Ý thức của hắn trở lại hiện thực, sau đó đi trở về trong đình viện của mình.
Bạch Kỳ cảm nhận được khí tức Bạch Long biến mất, không khỏi hỏi:
- Bạch Long đi đâu?
Khương Trường Sinh nói:
- Đưa đi rồi.
- A?
Bạch Kỳ kinh ngạc, dưới cái nhìn của nó, địa vị của nó kém xa Bạch Long, nó cũng còn chưa xuống núi, Khương Trường Sinh làm sao đưa tiễn Bạch Long rồi?
Chẳng lẽ ta muốn thượng vị?
Khương Trường Sinh ngồi ở dưới Địa Linh thụ, nói:
- Đùa ngươi, chớ có nghe ngóng chuyện của Bạch Long, không có chỗ tốt gì đối với ngươi.
Bạch Kỳ vội vàng im miệng.
Thu qua đông đến, tuyết lớn dồn dập, bao trùm Kinh Thành phồn hoa, lại không cách nào che giấu đèn đuốc sáng trưng của nhân gian.
Trong đình viện, Khương Trường Sinh khó có được buông lỏng, đang đánh cờ cùng Trần Lễ. Ở kiếp này Trần Lễ đã năm mươi bốn tuổi, so với kiếp trước, hắn kiếp này càng thêm chú trọng võ đạo, dẫn đến hắn thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi, hắn hôm nay quyền cao chức trọng, đã là một trong thừa tướng tam tỉnh, rất được hoàng đế tín nhiệm.
Trần Lễ nhíu mày, hắn phát hiện vô luận mình hạ một bước nào, đều sẽ bị Đạo Tổ hiểu rõ.
Thật tình không biết, trong lòng của hắn chuyển động đã bị Khương Trường Sinh thấy rõ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Lễ cũng là tín đồ hương hỏa của Khương Trường Sinh.
Thật lâu.
Trần Lễ từ bỏ, thở dài nói:
- Đạo Tổ, vẫn là ngài lợi hại, ta đánh thắng đại thần cả triều, khó gặp địch thủ, nhưng lại không thể so với ngài.
Khương Trường Sinh nói:
- Cờ như nhân sinh, có đôi khi muốn thắng, phản ngược mà không thể thắng.
Trần Lễ như có điều suy nghĩ, ngay cả Kiếm Thần trên mái hiên cũng đang suy tư câu nói này.
Nhìn thấy thần sắc của bọn hắn, vẻ mặt Khương Trường Sinh mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng vui vẻ.
- Đạo Tổ ở đâu, ra đánh với ta một trận! Ta chờ ngươi tại cửa thành phía Nam.
Một tiếng hét to vang vọng bầu trời, chấn động đến tuyết trắng trên ngọn cây trượt xuống rơi xuống.
Trần Lễ, Kiếm Thần bừng tỉnh, Bạch Kỳ đang chợp mắt cũng vươn mình nhảy dựng lên.
Giọng nói này chính là của nam tử trung niên mà Khương Trường Sinh trước đó gặp phải ở bờ biển, Khương Trường Sinh nhếch miệng lên, lẩm bẩm:
- Có chút chậm.
Cùng lúc đó.
Kinh Thành, trên cửa thành Nam, trung niên nam tử đứng ngạo nghễ trên đầu thành, tuyết lạnh bay phất phới, đều vòng qua quanh người hắn, không thể rơi vào trên người hắn.
Tuyết lớn đầy trời che không được ngạo khí trùng thiên của hắn.
Chuôi đao sau lưng của hắn hơi rung động, sở dĩ như vậy, là bởi vì hắn hết sức xúc động.
- Tung hoành vùng biển trăm năm, rốt cuộc tìm được một đối thủ thích hợp, Đạo Tổ, chớ có khiến ta thất vọng.
Trung niên nam tử nhẹ giọng cười nói, ánh mắt kiệt ngạo, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Long Khởi sơn.
Đám binh sĩ trên tường thành khẩn trương nhìn hắn, không thể dám ra tay.
Từng người từng người Bạch Y vệ xuất hiện trên mái hiên trong thành, còn có không ít võ giả chạy đến, tất cả đều hưng phấn nhìn về phía trung niên nam tử.