Chương 376: Yêu tộc chí tôn, nhân tộc đại nạn (2)
Khương Trường Sinh lập tức thi triển Huyễn Thần đồng, Vu Tủng nhìn thẳng hắn, trong nháy mắt hốt hoảng.
Vấn đề vừa rồi đã hỏi, hắn lại hỏi thêm một lần, Vu Tủng tên này thật đúng là đàng hoàng, cũng không hề nói dối.
Ấn tượng Khương Trường Sinh đối với hắn không tệ, không tiếp tục làm khó dễ, cách không hút ra bút mực trang giấy trong phòng, để Vu Tủng chép lại một bộ tuyệt học mạnh nhất của mình.
Kiếm Thần âm thầm kinh hãi, không dám mở mắt, tự biên tự diễn rất nhiều.
Bạch Kỳ thì đã thành thói quen, biết được Khương Trường Sinh lại đang vận dụng yêu thuật.
Tốc độ Vu Tủng vung bút rất nhanh, cũng không lâu lắm, hắn đã viết xong.
Khương Trường Sinh đưa bút mực trang giấy trở về phòng trong, sau đó giải trừ Huyễn Thần đồng.
Ánh mắt Vu Tủng khôi phục trong veo, nhìn về phía Khương Trường Sinh.
- Chờ thương thế của ngươi tốt, ngươi có thể xuống núi.
Khương Trường Sinh trở lại ngồi ở dưới gốc Địa Linh thụ.
Kiếm Thần, Bạch Kỳ mở mắt, thấy Vu Tủng không có gì dị thường, bọn hắn không dám nhiều lời.
- Đa tạ tiền bối!
Vu Tủng kinh hỉ, tiếp tục vận công chữa thương.
Khương Trường Sinh thì đang tính toán thời gian.
Đại Cảnh nhất định phải nắm chặt thời gian thống nhất thiên hạ, như vậy mới có thời gian ứng đối yêu họa sau khi bùng nổ.
Xem ra Đại Cảnh không thể lại chậm rãi chờ đợi. Khương Trường Sinh không có truyền âm cho Thuận Thiên hoàng đế, bởi vì Trần Lễ đã đi bẩm báo việc này.
【 Thuận Thiên năm thứ mười, võ giả độc thân tung hoành thiên hạ Vu Tủng đến đây khiêu chiến ngươi, ngươi thành công sinh tồn sau khi tiếp nhận khiêu chiến của hắn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - pháp bảo Kim Lân ngọc diệp X6 】 .
Nhị Động Thiên chính là không giống nhau, nhiều hơn ba mảnh Kim Lân ngọc diệp.
Tâm tình Khương Trường Sinh chuyển biến thành rất tốt, khoảng cách tạo thành chí bảo đã gần thêm một bước.
Một bên khác.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Quả nhiên, sau khi Thuận Thiên hoàng đế biết được việc này, quá sợ hãi.
Mặc dù hắn sống không quá trăm năm, nhưng hắn cũng không hy vọng Đại Cảnh bị diệt vong.
- Sư phụ ngươi có lưu lại biên pháp tấn thăng khí vận hoàng triều?
Thuận Thiên hoàng đế trầm giọng hỏi.
Sư phụ của Trần Lễ chính là Hàn Thiên Cơ, Đại Cảnh có thể thành tựu vận triều, hắn có công lao rất to lớn, nhưng tư chất võ đạo của hắn không được, thủy chung không thể bước qua Thần Nhân, sớm đã qua đời, dựa theo hắn nói, nhìn trộm khí vận của người ta giống như hoàng đế vận triều vậy, mặc dù đột phá cảnh giới, tuổi thọ cũng sẽ không dài như võ giả.
Trần Lễ gật đầu, nói:
- Có, nhưng cần thời gian, Đại Cảnh thật ra đã đủ tư cách khí vận hoàng triều, nhưng khí vận lắng đọng cần thời gian.
Thuận Thiên hoàng đế nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh, nói:
- Nên mở ra tiếp chiến tranh.
- Có lẽ đây cũng là cơ duyên của Đại Cảnh.
Hôm sau, trời vừa sáng.
Vu Tủng chuẩn bị rời khỏi, hắn bái tạ ơn Khương Trường Sinh không giết, trước khi đi, hắn vẫn khuyên một câu:
- Đạo Tổ, ta nghe nói ngài một mực bảo hộ Đại Cảnh, rõ ràng ngài có tình cảm thâm hậu đối với Đại Cảnh, nhưng vẫn nên sớm ngày dứt bỏ đi, võ giả cường đại khắp thiên hạ hoặc đi trợ giúp Thánh triều, hoặc rời xa Thánh triều, tìm kiếm chỗ sinh tồn khác, Đại Cảnh sẽ liên lụy ngươi.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, không có trả lời.
Vu Tủng thấy thế, không nói thêm lời nào, cấp tốc xuống núi.
...
Khương Trường Sinh nhìn thấy Mộ Linh Lạc, sau khi Thánh phủ thi đấu kết thúc, Mộ Linh Lạc một mực dốc lòng tập võ, nàng không thiếu tài nguyên, võ học, chỉ thiếu thời gian, nàng xác thực nỗ lực, khoảng cách Kim Thân cảnh càng ngày càng gần.
Trước sau như một, Khương Trường Sinh hỏi thăm nàng trôi qua cuộc sống đến như thế nào, Thánh phủ có không việc lớn xảy ra.
Mộ Linh Lạc bắt đầu giảng giải những chuyện mà nghe nói đến trong tháng này.
- Gần đây sư phụ rất ít xuất hiện, nghe nói Thánh phủ đang trù bị việc lớn nào đó, rất nhiều đệ tử cảnh giới cao đều biến mất.
Mộ Linh Lạc rầu rĩ nói, tình huống như vậy đã xuất hiện rất lâu, chẳng qua là nàng thấy không có ảnh hưởng đến của mình, nên không kể cho Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nghe xong thuận thế nói ra tình huống mà mình thăm dò cho Mộ Linh Lạc nghe, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Yêu tộc chí tôn...
Nhân tộc đại họa...
Thánh triều.....
Mặc dù thân là tử đệ Mộ gia, đệ tử Thánh phủ, nàng cũng hoàn toàn không biết gì đối với mấy này, một là nàng quan hệ nhân mạch đơn giản, hai là cảnh giới nàng quá thấp, còn chưa đủ tư cách tiếp xúc.
- Ngươi nghĩ như thế nào, có muốn rời khỏi Thánh phủ?
Khương Trường Sinh hỏi, dùng tu vi hắn bây giờ chạy tới Thần Cổ đại lục cũng không cần thời gian quá dài.
Mộ Linh Lạc yên lặng.
Qua một hồi lâu, nàng mới mở miệng nói:
- Trường Sinh ca ca, lần này ta phải từ chối ngươi, nếu không có trận nhân gian đại họa này, ta đi tìm ngươi, tự nhiên không có chút gánh vác nào, nhưng bây giờ đại nạn sắp đến, nếu như ta rời khỏi, thẹn với Thánh phủ, càng thẹn với Mộ gia, huống hồ, cho dù ta đi tìm ngươi, chẳng qua là sống nhiều thêm một đoạn thời gian mà thôi, một khi nhân tộc bị hại, chúng ta lại có thể tránh bao lâu?
Trong lòng Khương Trường Sinh vui mừng, Mộ Linh Lạc nhìn như sợ phiền toái, khi tai vạ đến nơi, nàng lại không sợ, nói rõ hắn từ nhỏ dạy bảo rất tốt.
Thật ra hắn có thể dùng Đạo Giới mang Mộ gia đi, nhưng cái này sẽ bại lộ Đạo Giới.
Ngược lại yêu tộc đại họa còn có một quãng thời gian, chờ một chút cũng không sao.