Chương 377: Đệ nhất nhân đột phá (1)
Dùng cảnh giới trước mắt của Mộ Linh Lạc, Thánh phủ không có khả năng điều động nàng đi tới chiến trường.
Khương Trường Sinh nói:
- Nếu Thánh phủ cần ngươi đi tới Thánh triều, nhớ kỹ báo cho ta.
Mộ Linh Lạc gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, những đệ tử tan biến kia đều ít nhất là Càn Khôn cảnh, ta cách Càn Khôn cảnh còn kém xa lắm.
Nàng một mặt sầu lo, không ngờ nhân sinh của mình sẽ gặp phải trận thiên cổ kiếp nạn này, nàng có Khương Trường Sinh bảo hộ, Mộ gia thì sao?
Nàng nhìn Khương Trường Sinh, hỏi:
- Trường Sinh ca ca, ngươi nói nhân tộc chúng ta có thể chống nổi kiếp nạn này không?
Khương Trường Sinh nói:
- Có lẽ có thể, cho dù không thể, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi, trời đất bao la, tổng sẽ có nơi không có yêu vật. -
Mộ Linh Lạc bị lời hắn làm cho cảm động, cười nói:
- Nếu Thánh phủ thật gánh không được, ta sẽ giết ra khỏi trùng vây, đi đến tìm ngươi.
Khương Trường Sinh trêu chọc nói:
- Thế ngươi phải nắm chắc thời gian mạnh lên nha, cũng đừng chết ở nửa đường đó.
Hai người bắt đầu đấu võ mồm, không khí khẩn trương bị hòa tan.
Một lúc lâu sau.
Khương Trường Sinh mở to mắt, đối với Mộ Linh Lạc lựa chọn, hắn có thể hiểu được, dù sao Mộ Linh Lạc cũng có người nhà của mình.
- Còn có mấy chục năm, đến lúc đó không nói cứu vớt nhân tộc, bảo vệ Mộ gia hẳn là chuyện đương nhiên.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn lúc trước tính qua người mạnh nhất Thánh triều mạnh bao nhiêu, cũng không ở trong phạm vi hệ thống đã biết, hắn thấy, mình hẳn là có sức tự vệ.
Cho tới bây giờ, hắn còn không có kiểm trắc ra tồn tại mà giá trị hương hỏa vượt qua ngàn vạn, yêu tộc chí tôn, người mạnh nhất Thánh triều không có khả năng cao tới mấy chục ức giá trị hương hỏa đi, cái kia quá bất hợp lí.
Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn phải đánh giá cao kẻ địch tương lai, để tránh lật xe.
Nếu thật gặp được tồn tại không thể đối đầu, hắn trực tiếp thu hết người mình để ý vào Đạo Giới, hắn thì thi triển Ngũ Hành độn thuật, ngao du thiên hạ, không tin yêu tộc thật có thể đuổi giết hắn đến chết.
Hắn thậm chí có thể dùng Cửu Thiên Huyền Biến biến thành yêu vật.
Đương nhiên, đó là hạ sách, nếu nhân tộc có thể thắng, kia là tốt nhất, hắn còn cần người cung cấp giá trị hương hỏa khổng lồ.
Khương Trường Sinh không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm luyện công.
Thuận Thiên năm mười một, Đại Cảnh chỉnh đốn mười một năm cuối cùng lần nữa lộ ra răng nanh.
Hoàng đế hạ chiếu, chiếu cáo bách tính thiên hạ, hắn sẽ kế thừa ý chí tiên đế các triều đại, thống nhất thiên hạ.
Hắn không có cho kẻ địch tăng thêm tội danh không lí lẽ, mà là trực tiếp lộ ra hùng tâm của mình, bách tính thiên hạ đều duy trì.
Các phiên vương ở biên cảnh bắt đầu xuất binh, Đại Cảnh chuẩn bị trước chiếm đoạt các vương triều xung quanh, lại lên phía bắc tiến đánh Đông Hải vương triều, phàm là vương triều nguyện ý chủ động đầu hàng, hoàng đế hứa hẹn để hoàng thất hắn giữ lại địa vị châu phủ, nếu không tuân theo, vậy thì đánh thẳng vào.
Trong vòng một tháng, có tới chín vị phiên vương lãnh binh chinh chiến, binh lực đi đến con số rất đáng sợ.
Kinh Thành trở nên bận rộn, mỗi ngày đều có binh sĩ ra ra vào vào, Vạn Lý điêu càng giao thoa trên không Đại Cảnh.
Một ngày này, Già Diệp thần tăng đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh.
Hắn sở dĩ tới Kinh Thành, là mang Chu Tuyệt Thế vào Chân Võ các, tích lũy võ học.
Thiên tư tập võ của Chu Tuyệt Thế hơn người, hắn chuẩn bị thu nạp võ học thiên hạ, tự sáng tạo ra một bộ thần công trước nay chưa có.
Già Diệp thần tăng cực kỳ yêu thương hắn, giữ lại tục danh chính là chứng minh tốt nhất, Chân Long tự chính là môn phái võ lâm, đệ tử không sớm thì muộn hoàn tục hiệu lực vì Đại Cảnh, cho nên quy củ không có quá sâm nghiêm.
Khương Trường Sinh cùng Già Diệp thần tăng ngồi đối diện uống trà.
Già Diệp thần tăng cảm khái nói:
- Đại Cảnh động như lôi đình, thật sự rất cường thịnh, bần tăng xem khí vận này, xác thực có khí thế chiếm đoạt thiên hạ.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Còn kém xa lắm, hi vọng Chân Long tự có thể vì Đại Cảnh mà thêm bồi dưỡng võ giả cường đại, chinh chiến thiên hạ, chiến tuyến thật dài, cần rất nhiều tướng lĩnh.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Già Diệp thần tăng rốt cuộc nói ra ý đồ mình đến, nói:
- Bần tăng lần này đến đây, ngoại trừ đưa đồ nhi vào Chân Võ các, cũng muốn thuận tiện nhắc nhở Đạo Tổ, người thần bí hôm đó tập kích ta tại Chân Long tự lưu lại Vô Cực ấn, Vô Cực ấn chính là ấn ký mang tính tiêu chí của Vô Cực hải minh, Vô Cực hải minh có thế lực cực lớn, phân bố trong hải dương, tung tích khó tìm, cao thủ nhiều như mây, ngài phải cẩn thận.
Khương Trường Sinh nghe xong, lúc này ở trong lòng hỏi thăm.
- Người mạnh nhất Vô Cực hải minh mạnh bao nhiêu?
【 Cần tiêu hao 1900000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không 】
Không ngờ lại sắp đạt tới Tứ Động Thiên...
Có ít đồ.
Mạnh như thế làm sao không đến đoạt?
Chẳng lẽ người mạnh nhất kia căn bản không ở bên trong Vô Cực hải minh, đang bế quan luyện công ở chỗ rất xa?
Hắn thỉnh thoảng sẽ tính người mạnh nhất vùng biển gần đó, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cao thủ trăm vạn cấp giá trị hương hỏa, đại bộ phận thời điểm đều là dùng mười mấy vạn giá trị hương hỏa là mạnh nhất.
Khương Trường Sinh tiếp tục tính toán một thoáng đệ nhị cường giả trong Vô Cực hải minh, cũng mới 110 vạn giá trị hương hỏa, khoảng cách to lớn.