Chương 389: Che khuất bầu trời, dị thú đột kích (1)
- Cho dù Diệp Tầm Địch đã trở thành thủ hạ của Đạo Tổ, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Bạch Mi lão tổ chậm rãi mở lời, sắc mặt hắn đạm mạc, ánh mắt của hắn quét nhìn tất cả mọi người, tràn ngập ý lạnh.
- Mục tiêu của chúng ta cũng không phải tiến đánh Đại Cảnh Ti Châu, mà là trợ giúp Đông Hải vương triều, để Đông Hải vương triều không đến mức luân hãm, còn khi nào khởi xướng tổng tiến công, chờ Minh chủ trở về lại định.
Bạch Mi lão tổ tiếp tục nói, nói lời này làm cho thần kinh căng cứng của tất cả mọi người đều trầm tĩnh lại.
Bọn hắn cũng không muốn đi đối mặt Đạo Tổ, Diệp Tầm Địch.
Trình Viêm hỏi:
- Hoàng đế Đại Cảnh lên chiến trường, muốn đi giết hắn hay không, Đại Cảnh nhất định rung chuyển, có lẽ sẽ ngưng chiến.
Bạch Mi lão tổ bình tĩnh nói:
- Không đáng, một khi hoàng đế Đại Cảnh gặp nguy hiểm, Đạo Tổ cực có khả năng ra tay, điều động một vị Càn Khôn cảnh đi kiềm chế lại là được, nhớ kỹ, không thể giết hoàng đế, cũng không thể đánh lén Đại Cảnh, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản Đại Cảnh, ngược lại chết cũng là người Đông Hải vương triều, đừng quên đại kế của Vô Cực hải minh.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trăm miệng một lời:
- Tuân mệnh!
....
Xuân đi thu tới.
Hơn nửa năm trôi qua, mùa thu đã đến.
Trong đình viện, Dương Chu đang truy đuổi Hoàng Thiên, Hắc Thiên, vượt tường, leo núi, nhanh như chim bay.
Diệp Tầm Địch ngồi bên cạnh Khương Trường Sinh, cảm khái nói:
- Đạo Tổ, hai con mèo nhỏ ngài nuôi không đơn giản.
Dương Chu sơ bộ nắm giữ võ đạo thượng cổ, nhưng đuổi không kịp hai con miêu yêu, cái này khiến Diệp Tầm Địch rất đỗi kỳ lạ.
Khương Trường Sinh nói:
- Bản thân chúng nó cũng không phải mèo bình thường.
Có thể bỏ qua Tụ Yêu châu mê hoặc, huyết mạch của Hoàng Thiên, Hắc Thiên chắc chắn đặc thù, chẳng qua là Khương Trường Sinh còn nhìn không thấu, hắn cũng lười tốn hao giá trị hương hỏa đi tính, ngược lại mèo đã thuộc về hắn.
Trong ngày thường, hắn cũng sẽ cho Bạch Long, Bạch Kỳ, Hoàng Thiên, Hắc Thiên ăn đan dược, cho nên yêu lực của hai tiểu gia hỏa một mực đang vững bước tăng lên.
Dương Chu đuổi một hồi lâu, cuối cùng bắt lấy cái đuôi của Hắc Thiên, bắt được một tay đầy lông.
Bạch Kỳ gấp, mắng:
- Tiểu tử thúi, đừng có làm nó bị trọc lông.
Dương Chu dừng lại, nhìn một tay đầy lồng mèo, hết sức khó xử, thậm chí không dám nhìn Khương Trường Sinh.
Hắc Thiên dừng lại, hung hăng kêu to, Hoàng Thiên đi lên cho nó ăn một bàn tay, chê nó không hăng hái.
Diệp Tầm Địch quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, tò mò hỏi:
- Đạo Tổ, ngài bồi dưỡng người, lại bồi dưỡng yêu, là vì cái gì?
Khương Trường Sinh nhìn tình cảnh vui đùa ầm ĩ, ánh mắt bình tĩnh, nói:
- Trên đời này phân tranh không ngừng, người tranh với người, người tranh cùng yêu, yêu tranh cùng thú, giống như trên đời này là nên tranh đấu không ngớt, ta mặc dù yêu thích thanh tu, nhưng cũng muốn mang đến tình cảnh khác cho cuộc sống này.
Nghe được lời này, Diệp Tầm Địch như có điều suy nghĩ.
Bạch Kỳ cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, không nghĩ tới Khương Trường Sinh còn có ý nghĩ như vậy.
Mặc dù theo Khương Trường Sinh một đoạn thời gian rất dài, nhưng nó phát hiện mình cũng không hiểu rõ Đạo Tổ, chẳng qua cảm thấy hắn ưa thích ẩn giấu thực lực, ưa thích Hiển Thánh, nhưng vẫn không rõ là sao người hắn lại buồn tẻ vô vị như thế, có được lực lượng tuyệt đối cường đại, lại luôn nghẹn ở trên núi.
Có lẽ hắn thật có lý tưởng lớn lao.
Khương Trường Sinh đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết sắp phát sinh nhân gian đại họa?
Diệp Tầm Địch lắc đầu nói:
- Không rõ ràng, hàng năm bế quan, vừa xuất quan đã bị người Vô Cực hải minh báo về chuyện của Xích Nguyệt lão tổ.
Khương Trường Sinh nói ra chuyện yêu tộc chí tôn, Thánh triều, Diệp Tầm Địch nghe nghe, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Nói xong lời cuối cùng, Khương Trường Sinh nói:
- Trường kiếp nạn này xưa nay chưa từng có, Thánh triều lại cách chúng ta cực xa, chờ chúng ta tìm tới, có lẽ Thánh triều đã vong, cho nên ta muốn trợ giúp Đại Cảnh thống nhất thiên hạ, lại quét ngang vùng biển xung quanh, sáng tạo khí vận hoàng triều mới, thậm chí trùng kích Thánh triều, lưu lại một chốn cực lạc cho nhân tộc.
- Chỉ có trước bảo vệ nhân tộc, mới có tư cách cùng cơ hội truy cầu vạn tộc hài hòa.
Diệp Tầm Địch gật đầu, xác thực như thế.
Nếu như Thánh triều bị diệt, nhân tộc lại không có thế lực mới, như thế nào dừng chân?
Diệp Tầm Địch mặc dù không chút nào để ý về đại nghĩa nhân tộc, nhưng hắn cũng hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh.
- Cho nên ngài mới gấp gáp bồi dưỡng Dương Chu?
Diệp Tầm Địch hỏi.
Dương Chu vừa rồi cũng nghe mê mẩn, nghe được sư phụ nhắc đến tên của mình, hắn khẩn trương, vừa khẩn trương, lại hưng phấn.
Khương Trường Sinh nói:
- Không sai, nhưng đây cũng là nguyên nhân ta lưu ngươi lại, cứu vớt nhân tộc, không thể dựa vào một người, cần nhờ rất nhiều người, nếu như các ngươi thành công, trăm ngàn năm về sau, các ngươi sẽ là anh hùng của nhân tộc, lưu danh sử sách, vĩnh viễn tồn tại trong dòng sông lịch sử.
Dương Chu nghe được lời này nhiệt huyết dâng trào, ngay cả Diệp Tầm Địch cũng có chút chờ mong.
Dùng võ công cái thế của Đạo Tổ, có lẽ thật có thể tụ tập cường giả khắp thiên hạ.
Quan trọng nhất chính là ánh mắt Đạo Tổ xem người, xem yêu ánh mắt.
Có thể đào móc ra Dương Chu, Hoàng Thiên, Hắc Thiên, quả thật không đơn giản.
Hắn cũng biết qua lai lịch của Dương Chu, cực kỳ bình thường, Dương Chu cũng không rõ ràng mình tại sao lại được Đạo Tổ coi trọng.
Có thể chọn lựa đến võ đạo thánh thể từ trong bể người đông đảo, chẳng lẽ Đạo Tổ thật sự là tiên nhân?
Đúng vậy, không phải tiên nhân, sao có thể để Dương Chu khởi tử hồi sinh?
Thiên hạ lớn biết bao, người nhiều làm sao, bao nhiêu tư thái tuyệt thế bị mai một, có Đạo Tổ, có lẽ thật có thể thay đổi Càn Khôn cho nhân tộc.
Đi theo tiên nhân như thế này, có thể học được võ học mạnh mẽ, lại có thể khiến cuộc sống của người ta có ý nghĩa.
Tâm cảnh Diệp Tầm Địch bắt đầu biến hóa.