Chương 391: Chư vị chớ hoảng, ta đã đi đến Tứ Động Thiên (1)
- Ừm, ta sớm đã phát giác.
Mắt Khương Trường Sinh cũng không trợn nói, ngữ khí bình tĩnh.
Diệp Tầm Địch phấn khởi nói:
- Ta có thể tiến đến đánh một trận?
Gặp được cường giả, phản ứng đầu tiên của hắn là chiến đấu.
Khương Trường Sinh nói:
- Chờ một chút.
- Vì sao?
- Chờ bọn hắn đến.
Diệp Tầm Địch mặc dù không thể nào hiểu được, nhưng chỉ có thể kềm chế. Bạch Kỳ thì nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, Hắc Thiên, hai tiểu gia hỏa này hiếm thấy an tĩnh, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, nhìn cùng một phương hướng, cũng không có ngủ, cứ như vậy giữ vững bình tĩnh.
Trạng thái không thích hợp!
Hai ngày sau.
Trần Lễ nhận được Vạn Lý điêu truyền tin, biết được Doanh Ngư đến. Phản ứng đầu tiên của hắn khi xem xong thư là tin vịt.
- Làm sao có thể có cá lớn như vậy, nói cái gì mà nói mơ giữa ban ngày?
Trần Lễ tự lẩm bẩm, lưỡng lự một hồi, hắn cất kỹ mật tín, đứng dậy, chạy tới Long Khởi sơn.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, đối mặt cường địch đáng sợ không biết, vẫn phải dựa vào Đạo Tổ.
Khương Trường Sinh cũng bảo hắn chờ đợi, không cần kinh hoảng.
Sở dĩ chờ, một là vì giá trị hương hỏa, hai là để bách tính Đại Cảnh hiểu biết, võ phu thiên hạ gặp qua dị thú lớn như thế mới có thể càng thêm nỗ lực tập võ.
Nếu đối phương ra tay với bách tính, Khương Trường Sinh cũng sẽ không đợi thêm. So với Đại Cảnh gặp phải cường địch, thực lực nhân sĩ võ lâm vẫn quá yếu.
Đại Cảnh.
Ngự Châu, bách tính trong thôn trang duyên hải thấy chân trời có quái vật khổng lồ bay tới, đều nhìn đến ngây người. Cá lớn ngàn trượng biết bay đối với phàm nhân mà nói, quả thật đánh mạnh vào thị giác.
Doanh Ngư bay ở phía trên dãy núi, trong lúc hai cánh chấn động, thổi tan biển mây, ầm ầm sóng dậy, hiển thị rõ khí thể của dị thú Thượng Cổ.
Trên đỉnh đầu Doanh Ngư có lần lượt từng bóng người đứng đấy, cầm đầu là một nam tử mặc áo đen, thể phách cường tráng, tóc dài thả bên dưới xung quanh ngọc quan, khuôn mặt lạnh lùng, hai tay của hắn chống đỡ chuôi kiếm, ngóng nhìn phía trước, cuồng phong lay động sợi tóc trên trán hắn, lại không cách nào ảnh hưởng ánh mắt sắc bén của hắn.
Minh chủ Vô Cực hải minh! Vô Cực Võ Tôn.
Mỗi một đời minh chủ đều được gọi bởi danh hiệu này, đời đời truyền lại.
Ba người đứng sau lưng hắn cũng bộc phát ra khí thế bất phàm, đều là võ giả Tam Động Thiên, cũng không phải thuộc về Vô Cực hải minh, mà là được mời tới. phía sau nữa thì là tinh nhuệ của Vô Cực hải minh, yếu nhất cũng có công lực Thần nhân, số lượng gần ngàn.
- Đây là Đại Cảnh sao? Khí vận còn không tệ.
- Ừm, ba trăm năm trước, lúc ta tới, vương triều nơi này giống như gọi là Sở, khi đó hoang vu, không có chút hi vọng tấn thăng khí vận chi triều.
- Xem ra Long Mạch đại lục thật thay đổi.
- Võ Tôn, Đạo Tổ kia thật có thực lực Tam Động Thiên?
Ba võ giả Tam Động Thiên đang tán gẫu, bọn hắn mây trôi nước chảy, tuyệt không khẩn trương.
Có tới ba vị võ giả Tam Động Thiên, tại sao sẽ thua? Bọn hắn đời này đều chưa thấy qua chiến trận này.
Vô Cực võ tôn đưa mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói:
- Ít nhất là Tam Động Thiên, thậm chí có thể là Tứ Động Thiên.
Lời vừa nói ra, ba người động dung. Một tên lão giả trong đó run rẩy toàn thân, cắn răng nói:
- Tứ Động Thiên? Ngươi đang nói đùa sao?
Hai người khác cũng không còn thong dong, bọn hắn xông xáo ở trên biển, tự nhiên từng nghe nói cảnh giới Tứ Động Thiên, cảnh giới càng cao, khoảng cách mỗi một tầng càng lớn, ba người bọn họ cũng chưa chắc có thể bắt lại Tứ Động Thiên.
Thậm chí có thể nói, không có chút hi vọng nào.
- Ta thích đánh giá cao đối thủ, chư vị chớ hoảng, ta đã đi đến Tứ Động Thiên.
Mặt Vô Cực võ tôn không chút thay đổi nói.
Tứ Động Thiên.
Ba người đều bị hù dọa, khó tin nhìn về phía Vô Cực võ tôn.
Không phải võ giả hết thảy đi đến cảnh giới Tam Động Thiên đều có thể đi đến Tứ Động Thiên, bọn hắn đã không còn hi vọng đột phá, không nghĩ tới Vô Cực võ tôn vậy mà đạt đến cảnh giới càng cao hơn. Hải dương Thiên phải đổi chủ.
Ba người đồng thời suy nghĩ, Vô Cực hải minh có được Tứ Động Thiên sẽ mạnh bao nhiêu?
Lại thêm Vô Cực hải minh có vô tận tài nguyên, nhân mạch rộng lớn, quả nhiên là cự vô phách! Vô Cực võ tôn không lên tiếng nữa, lẳng lặng nhìn phương xa.
Hắn không có cảm nhận được khí tức của Khương Trường Sinh, chỉ cảm nhận được khí tức của một vị võ giả Nhị Động Thiên.
Đông Hải vương triều, tới gần duyên hải Bắc Cảnh, số lượng lớn thuyền biển tụ tập ở nơi đây. Một đầu chim bồ câu trắng tựa như tia chớp nhảy vào bên trong tàu thủy, cấp tốc rơi vào trong tay Bạch Mi lão tổ, hắn mở ra mật tín xem xét, thở dài ra một hơi.
- Cuối cùng chờ đến, nên phát động công kích.
Bạch Mi lão tổ tự lẩm bẩm, hắn đứng dậy, đi ra ngoài điện, chuẩn bị ra lệnh. Không chỉ là hắn, nơi đóng quân Vô Cực hải minh phía sau từng chiến trường đều đạt được chim bồ câu trắng thần bí truyền tin.
Đợi lâu như vậy, đại quyết chiến cuối cùng đã đến! Từng tiếng kèn lệnh kéo dài vang lên, vang lên trên mấy chục chỗ chiến trường, liên miên mười vạn dặm.
Đông Hải vương triều đạt được hiệu lệnh, chỉnh quân khai chiến.
Trong quân doanh Đại Cảnh. Thuận Thiên hoàng đế đang xem bàn cát, chợt nghe tiếng kèn ở phương xa, hắn nhíu mày.
Tướng sĩ bên cạnh kinh ngạc nói:
- Đông Hải vương triều một mực co đầu rút cổ, cũng dám chủ động khởi xướng tiến công, chẳng lẽ có bẫy?
Một tên mưu sĩ lấp lánh ánh mắt, nói:
- Chẳng lẽ Đại Cảnh gặp tập kích, bọn hắn một mực chờ đợi thế lực hải ngoại đến?
Tất cả mọi người nhìn về phía Thuận Thiên hoàng đế. Thuận Thiên hoàng đế nhếch miệng lên, nói:
- Đối phó chúng ta còn tốt, nếu giết tới Đại Cảnh, vậy bọn hắn chết chắc.
Hắn tràn ngập lòng tin, lo lắng trong nỗi lòng các tướng sĩ không còn. Tất cả mọi người hiểu rõ lực lượng của Thuận Thiên hoàng đế.
Đại Cảnh có Đạo Tổ, sẽ không loạn!
- Chuẩn bị khai chiến! Trẫm hôm nay nhất định phải giết hết can đảm của người Đông Hải.
Thuận Thiên hoàng đế đứng dậy, bá khí nói...