Chương 392: Chư vị chớ hoảng, ta đã đi đến Tứ Động Thiên (2)
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Dương Chu, Diệp Tầm Địch khó được không luyện võ, đều đứng ở trong sân nhìn Khương Trường Sinh. Khương Trường Sinh đang hoạt động gân cốt, bộ động tác này đơn giản, nhưng hai người Dương Chu lại nhìn rất nghiêm túc.
Diệp Tầm Địch cực kỳ hưng phấn, hỏi:
- Tiền bối, ta có khả năng ra tay rồi sao?
Vô Cực võ tôn, Doanh Ngư cách Ti Châu càng gần, hắn càng hưng phấn, cỗ khí tức kia cường đại đến làm người nghẹt thở, hắn rất ưa thích loại cảm giác áp bách này! Chỉ có đối mặt cảm giác áp bách như thế, mới có thể đột phá trong tuyệt cảnh.
- Đi thôi.
Khương Trường Sinh mở lời, Diệp Tầm Địch như tiễn bắn đi ra, cấp tốc tan biến trong sương mù.
Bạch Kỳ hỏi:
- Diệp Tầm Địch đánh thắng được địch nhân không?
- Đánh không lại.
Nói đùa, minh chủ Vô Cực hải minh đã đột phá, giá trị hương hỏa đều tăng đến hai trăm ba mươi vạn, Diệp Tầm Địch cầm đầu đi đánh?
Không chỉ là vị minh chủ kia, còn có ba vị cao thủ Tam Động Thiên.
Dị thú thần bí to lớn kia có giá trị tám mươi vạn giá trị hương hỏa, thực lực còn lâu mới dọa người như hình thể của nó, dĩ nhiên, đây chỉ là Khương Trường Sinh cho rằng như vậy, trên thực tế sức chiến đấu tám mươi vạn giá trị hương hỏa rất khủng bố.
- A? Đạo Tổ, vậy ngài còn không đi giúp sư phụ ta?
Dương Chu gấp giọng nói, sợ Diệp Tầm Địch đi tặng đầu người.
Bạch Kỳ tức giận nói:
- Uy uy uy, tiểu tử thúi, đừng đứng lệch cái mông.
Dương Chu lúng túng nói:
- Trong lòng ta, Đạo Tổ khẳng định quan trọng nhất, chẳng qua là hắn tốt xấu gì cũng dạy ta võ đạo, ta không muốn hắn cứ thế chết đi.
Khương Trường Sinh bẻ bẻ cổ, nói:
- Không sao đâu, ta đi xem một chút.
- Địch nhân đã sắp đến Ti Châu.
Doanh Ngư ngàn trượng làn không biết bao nhiêu người Đại Cảnh sợ hãi, nhưng Vô Cực hải minh cũng không có nguy hại bách tính, mục tiêu của bọn hắn chỉ có một, cái chính là Khương Trường Sinh. Đồ sát bách tính không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ cần Đạo Tổ bại, thiên hạ này sẽ mặc cho Vô Cực hải minh chưởng khống.
Doanh Ngư bay lượn, phát ra một tiếng rống to, tiếng giống như điểu cầm, quanh quẩn trong thiên địa.
Đi ngang qua thôn trấn ven đường, không biết có bao nhiêu phàm nhân thấy thế quỳ xuống, tưởng rằng thần thú thiên địa ẩn hiện.
Vô Cực võ tôn híp mắt nói:
- Tới.
Ba cường giả Tam Động Thiên trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị chiến đấu.
Một tiếng xé gió truyền đến.
Chỉ thấy một tia sáng trắng vạch phá bầu trời, thế như điện chớp, nhanh như bạch hồng, dùng tốc độ cực nhanh đánh tới.
Ầm!.
Vô Cực võ tôn đưa tay, dễ dàng tiếp được nắm đấm của Diệp Tầm Địch.
Hai người đối mặt, mặt Vô Cực võ tôn không biểu tình, mặt mũi Diệp Tầm Địch tràn đầy nụ cười kiệt ngạo, chiến ý trong mắt gần như ngưng thành thật chất. Diệp Tầm Địch đột nhiên vung chân quất đến, thôi động Hoang Đạo Thần Nguyên Công, gân cốt bách hải đều tràn ngập chân khí, ẩn chứa lực lượng vô tận.
Ầm!
Vô Cực võ tôn còn chưa ra tay, một tên cao thủ Tam Động Thiên phía sau hắn trước tiên xông lại, một cước đạp trúng phần bụng Diệp Tầm Địch, đạp hắn bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, Diệp Tầm Địch nện trên một ngọn núi cao ở phương xa, chấn động đến ngọn núi lay động, đá vụn bắn nhanh. Bụi đất cuồn cuộn, hắn bay ra từ bên trong, nhe răng nhếch miệng, hắn vuốt vuốt phần bụng, mắng:
- Thật đau.
- Diệp Tầm Địch? Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Một tên võ giả Kim Thân cảnh của Vô Cực hải minh kinh ngạc hỏi, những võ giả khác cũng đi theo nghị luận, rõ ràng thanh danh Diệp Tầm Địch lớn bao nhiêu.
- Nếu không phải Đạo Tổ, vậy thì để lão phu tới làm thịt hắn.
Một tên cường giả Tam Động Thiên cười gằn, hắn có hình thể to lớn, người mặc áo bào xám rộng thùng thình, bên trong mặc giáp nhẹ, khí thế đáng sợ. Không đợi Vô Cực võ tôn phân phó, hắn đột nhiên phóng tới Diệp Tầm Địch.
Diệp Tầm Địch gầm thét một tiếng, bùng nổ chân khí, khí thế như cầu vồng, hắn đánh ra một quyền, chân khí ngưng tụ thành một Hoang bia to lớn, cao tới trăm trượng, đối diện đụng vào cường giả áo bào xám.
‘Oanh’
Cường giả áo bào xám lại bị cản lại, sắc mặt hắn kịch biến, trong lòng kinh hãi:
- Chân khí của ta làm sao dừng lại.....
Diệp Tầm Địch như là một mũi tên nhọn đánh tới, xuyên qua Hoang bia, một cước đạp ở bên trên áo giáp của hôi bào lão giả, hắn nhếch miệng lên, đùi phải dùng sức đạp một cái, dưới chân bộc phát ra chân khí nóng bỏng, một tiếng vang thật lớn, Hôi bào lão giả bị đạp bay trở về, đâm vào trên đầu Doanh Ngư.
Doanh Ngư lắc đầu, chấn hắn bay ra ngoài.
Hôi bào lão giả ổn định thân hình, cúi đầu nhìn lại, áo giáp lại bị đá đến vặn vẹo. Mặt mũi của hắn trong nháy mắt vặn vẹo, hắn lại bị một tên Nhị Động Thiên đả thương, quả thực là sỉ nhục.
Hai tên cường giả Tam Động Thiên Vô Cực võ tôn sau lưng thì bị Diệp Tầm Địch làm cho chấn kinh.
- Thượng cổ võ đạo?
- Không sai, cỗ chân khí này tất nhiên là võ đạo thượng cổ.
Bọn hắn không khỏi nhìn về phía Vô Cực võ tôn.
Bọn hắn sở dĩ chịu đến, chính là Vô Cực võ tôn nguyện xuất ra một khối thượng cổ võ bia, thượng cổ võ bia ghi chép thượng cổ võ đạo.
Vô Cực võ tôn bỗng nhiên híp mắt, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, một thân ảnh đang bay tới từ chân trời. Chính là Khương Trường Sinh.
Hắn bước trên mây bay tới, áo trắng phần phật, tóc đen bồng bềnh, khí chất phiêu miểu xuất trần, như tiên nhân hạ phàm, đang bay lượn ở phía trên hồng trần.
Khương Trường Sinh không có nhúng tay vào chiến đấu của Diệp Tầm Địch và Hôi bào lão giả, ngược lại chậm dần tốc độ, xem bọn hắn chiến đấu. Hai người lên trời xuống đất, tốc độ nhanh đến mắt trần của phàm nhân khó mà bắt kịp, thân hình bọn hắn đan xen, điên cuồng kịch đấu, đủ loại võ học tiện tay thi triển, chân khí như rồng như hổ, địa vị ngang nhau, người xem hoa cả mắt, từng chiêu hạ xuống, oanh tạc rừng cây, vùng núi, bụi đất tung bay, muốn lật cả tời.
- Ngươi chính là Đạo Tổ?
Vô Cực võ tôn nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, lạnh lùng hỏi.