Chương 393: Đạo Tổ, võ học thật có thể đi đến trình độ như vậy? (1)
Giọng nói Vô Cực võ tôn xuyên qua trời cao, rơi vào trong tai Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh đang thưởng thức Diệp Tầm Địch cùng Hôi bào lão giả chiến đấu, như vậy xem ra, Diệp Tầm Địch xác thực rất mạnh, chẳng qua là biểu hiện không ra sự cường thế của mình ở trước mặt hắn.
Hắn liếc nhìn Vô Cực võ tôn phương xa, khẽ gật đầu.
Thái độ hắn như vậy làm cho Vô Cực võ tôn nhíu mày.
Không biết còn cho rằng bọn họ đến xem trò vui, người quen vừa chạm mặt, chào hỏi lẫn nhau.
Ánh mắt Vô Cực võ tôn lấp lánh, ẩn hàm sát ý, hắn cao giọng nói:
- Đạo Tổ, rời khỏi Đại Cảnh, hôm nay tha cho ngươi khỏi chết.
Đám võ giả phía sau hắn đều nhìn về Khương Trường Sinh, ánh mắt tràn ngập kiêng kị, mặc dù nhìn không thấu công lực của Khương Trường Sinh, nhưng chiến tích của Đạo Tổ đã truyền khắp hải dương, không ai trong bọn hắn dám khinh thường, nhất là trước đó Vô Cực võ tôn còn nói Đạo Tổ là Tứ Động Thiên.
Một trận ác chiến chắc chắn sẽ đến.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Thật có lỗi, ta không muốn rời đi, mà ngươi cũng đánh không chết ta.
Diệp Tầm Địch đang chiến đấu nghe được lời Đạo Tổ, đấu chí càng mạnh.
Bại trong tay Đạo Tổ, hắn nhận, nhưng đối mặt một tên Tam Động Thiên bình thường, hắn há có thể thua trận?
Oanh!
Diệp Tầm Địch bạo phát chân khí, bức lui Hôi bào lão giả, theo đó phóng lên tận trời, xẹt qua một đường vòng cung hoàn mỹ trên không Khương Trường Sinh cùng Vô Cực võ tôn, hắn đột nhiên hạ xuống, chân khí trợ lực gia tốc, chân phải như lưỡi đao, hóa thành một đường ánh sáng trắng đạp xuống.
Hôi bào lão giả khoanh tròn song chưởng, lại đẩy lên trên, chân khí cuồn cuộn ngưng tụ thành đầu Giao Long to lớn, há ra cái miệng lớn đầy máuu, muốn nuốt Diệp Tầm Địch vào trong.
Võ học của song phương chạm vào nhau, chân khí nổ tung, nhấc lên lực trùng kích khủng bố, quét ngang thiên địa Bát Hoang, hai người đều bị đẩy lui.
Diệp Tầm Địch ổn định thân hình, khóe miệng chảy ra vết máu, hắn tiện tay xoa xoa, nuốt xuống máu ngược trong cổ họng, lần nữa phóng tới Hôi bào lão giả.
Lúc này, Vô Cực võ tôn mang theo hai cường giả Tam Động Thiên bay về phía Khương Trường Sinh, khí thế ba người cùng nhau bùng nổ, phách tuyệt thiên địa, ngay cả hai người Diệp Tầm Địch đều vì thế mà choáng váng.
Tốt..... Thật mạnh!
Diệp Tầm Địch sợ hãi nhìn Vô Cực võ tôn, người này tuyệt không chỉ là Tam Động Thiên.
Chẳng lẽ hắn cũng đi đến Tứ Động Thiên rồi?
Diệp Tầm Địch có chút kinh hoảng, hắn một mực nhận định Khương Trường Sinh chính là Tứ Động Thiên, nếu như kẻ địch cũng là Tứ Động Thiên, trận chiến này không có trăm phần trăm phần thắng.
Hắn mặc dù bị hù dọa, nhưng cũng không có dừng tay, có gì thì cùng chết với Hôi bào lão giả.
- Diệp Tầm Địch, lui ra đi.
Giọng Khương Trường Sinh truyền đến, làm Diệp Tầm Địch cả kinh loạn động tác, còn chưa chờ hắn phản ứng, một cỗ lực lượng khó mà ngăn cản vô hình kéo hắn ra, hắn cúi đầu nhìn lại, một cây Tử lăng cuốn lấy cái hông của hắn, kéo hắn bên cạnh đến Khương Trường Sinh.
- Cái thứ gì?
Diệp Tầm Địch trừng to mắt, khó tin nhìn chằm chằm Thúc Thần lăng bên hông Khương Trường Sinh.
Lúc trước hắn không hiểu, một đại lão gia đeo một dây Tử lăng làm gì.....
Ba người Vô Cực võ tôn nhìn càng thêm rõ ràng, Tử lăng kia vừa rồi biến dài..
- Làm sao có thể!
- Ta không có hoa mắt chứ?
- Tất nhiên là chướng nhãn pháp.
- Đó là võ học? Hay là yêu thuật?
Đám võ giả trên đầu Doanh Ngư liên tục kinh hô, bọn hắn gặp qua thần binh, nhưng chưa từng gặp qua loại thần binh như thế này.
Khương Trường Sinh nhìn Vô Cực võ tôn, nói:
- Các ngươi cùng lên đi, bằng không các ngươi sẽ không có cơ hội.
Tiếng của hắn quanh quẩn trong thiên địa, ngữ khí tùy ý, thậm chí mang theo một ít trêu chọc, lại cho Vô Cực hải minh một phương áp lực lớn lao.
Hôi bào lão giả đi vào bên cạnh Vô Cực võ tôn, cảnh giác nhìn về phía Khương Trường Sinh.
- Đạo Tổ, ngươi không khỏi quá khuếch trương, bốn người bọn ta hợp lại, ngươi lại còn khinh thường?
Vô Cực võ tôn nhíu mày nói, hắn cực kỳ gắng sức kiềm chế lửa giận, luôn cảm thấy đối phương đang đùa bỡn, trào phúng hắn.
Khóe miệng Khương Trường Sinh nhếch lên, nói:
- Diệp Tầm Địch, nhìn kỹ, đây mới là võ lực mà ngươi nên dùng thời gian cả đời theo đuổi.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tầm Địch chấn động, khẩn trương lên.
Tới rồi sao?
Trần gia Khí Chỉ!
Đúng lúc này, Khương Trường Sinh bỗng nhiên thi pháp, thân hình cấp tốc biến lớn, Diệp Tầm Địch chỉ cảm thấy dưới chân nhiều thêm thứ gì, ngay sau đó, hắn mở to hai mắt, mặt lộ vẻ kinh dị, miệng vô ý thức kéo ra.
Vô Cực võ tôn, ba tôn cường giả Tam Động Thiên trừng to mắt, toàn thân run rẩy, tất cả tinh nhuệ Vô Cực hải minh phía sau đều sợ đến choáng váng.
Dưới cái nhìn soi mói của bọn hắn hai chân, Khương Trường Sinh rơi xuống đất, chấn động đến mặt đất run rẩy, bụi đất tung bay.
Hắn vậy mà cao hơn ngàn trượng.
Ngay cả áo bào của hắn cũng biến lớn theo.
Thần thông, Pháp Thiên Tượng Địa.
Diệp Tầm Địch đứng tại trên bờ vai Khương Trường Sinh lay động thân thể, trợn mắt hốc mồm nhìn gò má của Khương Trường Sinh, không thể bình phục tâm tình.
- Yêu..... Yêu....
Hôi bào lão giả run giọng nói, vị cường giả Tam Động Thiên này đã bị dọa sợ đái ra quần, võ giả làm sao có thể trở nên lớn như thế?
Doanh Ngư mở to mắt cá, nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, như lâm đại địch.
Thời khắc này Khương Trường Sinh thoạt nhìn còn lớn hơn cả nó, nó là thân dài ngàn trượng, Khương Trường Sinh thì là thân cao ngàn trượng.
Khương Trường Sinh chậm rãi nâng lên tay phải, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn chậm rãi mở lời:
- Đợi ngươi đến Hoàng Tuyền, kiếp sau nhất định phải nhớ kỹ, Đại Cảnh này là phàm phu không thể trêu chọc.
- Ra tay!
Vô Cực võ tôn phẫn nộ quát, bốn tôn cường giả Động Thiên cảnh cùng nhau ngưng tụ chân khí. Khương Trường Sinh đánh ra một chưởng, ánh sáng tím lấp lánh, chiếu rọi thiên địa, chiếu đến vẻ mặt Diệp Tầm Địch rung động, tâm tình biến ảo.
Ầm ầm…
Nương theo lấy Khương Trường Sinh đẩy ra một chưởng, thiên địa rung mạnh, gió mạnh từ trên trời giáng xuống, Diệp Tầm Địch bị ép tới nửa quỳ xuống, Doanh Ngư bị ép tới rơi xuống phía dưới.