Chương 400: Thiên hạ Võ phủ, hải dương biến thiên (2)
Thuận Thiên hoàng đế mở lời:
- Trẫm chuẩn bị trước công chiếm thông hướng các hòn đảo ven đường Thiên Hải, làm chuẩn bị vì ngày sau đánh xuống Thiên Hải.
Còn về Long Mạch đại lục, hắn cảm thấy đại thế đã định, còn lại Đại Tề, Thiên Hàn nhất định không phải đối thủ của Đại Cảnh, thống nhất đại lục chẳng qua là vấn đề thời gian.
Hùng tâm của hắn đã thay đổi , thậm chí vượt qua Thái Tông hoàng đế ngày xưa.
Hắn không chỉ muốn thống nhất mặt đất dưới chân, hắn còn muốn thống nhất hải dương, hắn muốn cho Đại Cảnh trở thành Thánh triều tiếp theo, ngưng tụ nhân tộc thiên hạ.
Đối với yêu tộc đại họa sắp đến, hắn không có thấy áp lực, ngược lại vô tận động lực.
Nếu Thánh triều sụp đổ, Đại Cảnh sẽ có cơ hội.
Mặc dù ý nghĩ này hết sức tự tư, nhưng trong lòng hắn không thể ngăn chặn mọc rễ nảy mầm.
- Trẫm chuẩn bị thiết lập Võ phủ, Võ phủ tương đương với Thánh địa võ lâm, nhưng là cơ cấu lệ thuộc triều đình, địa vị cân bằng cùng lục bộ, một châu bố trí một phủ, Kinh Thành bố trí tổng phủ, con dân thiên hạ, vô luận xuất sinh, chỉ cần tuổi nhỏ, có thể tiến vào Võ phủ các nơi nhận lấy bí tịch, người thiên tư xuất chúng, Võ phủ có thể tự động tuyển nhận, thành tích Võ phủ sẽ định ra ở chỗ hằng năm cung cấp bao nhiêu thiên tài võ đạo....
Thuận Thiên hoàng đế hăng hái nói, thao thao bất tuyệt, hăng hái.
Đây là hắn nghe Khương Trường Sinh nhắc, Thánh triều thiết lập Thánh phủ, hắn cảm thấy rất không tệ, trích dẫn xuống tới.
Đám đại thần kinh động như gặp thiên nhân, bọn hắn ý thức được Đại Cảnh phải đổi.
Người đều có tư tâm, bí tịch võ đạo là tài nguyên cực kỳ quan trọng, các triều thiên hạ không có tiền lệ công khai cho bách tính thiên hạ bí tịch.
Cái này ảnh hưởng đến lợi ích của các phái võ lâm cùng với quyền quý các cấp, rất dễ dàng tạo thành giang sơn rung chuyển, nhưng do hoàng đế hiện thời tới định, thật đúng là có thể thành.
Khỏi cần phải nói, Đạo Tổ cùng Kiếm Thần không ra tay, toàn bộ Đại Cảnh, không người nào là đối thủ của Thuận Thiên hoàng đế.
Không chút nào khoa trương mà nói, bản thân Thuận Thiên hoàng đế đã là người mạnh thứ ba của Đại Cảnh.
Dù cho Phù Nguyệt thế gia tạo phản, Thuận Thiên hoàng đế một người đã có thể trấn áp.
Trần Lễ nhìn Thuận Thiên hoàng đế, âm thầm cảm khái:
- Đại Cảnh có hắn, cũng là phúc phận.
Tựa hồ Thiên Mệnh một mực đang chiếu cố Đại Cảnh.
Ngoại trừ hai vị hoàng đế đầu, Thái tông, Nhân tông, Thuận Thiên đều là hoàng đế hùng tài vĩ lược, cũng không có tham lam hưởng nhạc.
Mặc dù có Đạo Tổ duy trì, nếu xuất hiện hôn quân, Đại Cảnh cũng phải đình trệ mấy chục năm, thậm chí lạc hậu.
Thuận Thiên năm mười bảy, Võ phủ đã bắt đầu thành lập ở các châu Đại Cảnh, Võ phủ được sáng lập kinh động thiên hạ, võ lâm thóa mạ, bách tính cao hứng, thậm chí có phiên vương đưa ra phản đối, nhưng đều bị hoàng đế trấn áp.
Hoàng đế hạ lệnh, ai dám trở ngại Võ phủ tu kiến, một khi thẩm tra, nhẹ thì chém đầu, nặng thì liên luỵ cửu tộc, trong lúc nhất thời, võ lâm thần hồn nát thần tính.
Trong đình viện, Lý Mẫn đang hồi báo tiếng vọng của việc này.
- Ta ngược lại thật ra cảm thấy bệ hạ làm rất đúng, huống hồ thời điểm như thế, võ học được mở rộng, nhưng tuyệt học còn ở trong tay gia tộc cùng môn phái, cũng không có lay động đến căn cơ võ đạo bọn hắn, chẳng qua là để võ đạo Đại Cảnh cường thịnh hơn.
Lý Mẫn một mặt kính nể nói.
Bạch Kỳ mắt trợn trắng, Võ phủ này không phải là Thánh phủ Đạo Tổ nói tới à, tiểu hoàng đế thật giỏi.
Chửi bậy thì chửi bậy, nó vẫn rất bội phục Thuận Thiên hoàng đế quyết đoán.
Có thể nhanh như vậy định ra cùng phổ biến, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Khương Trường Sinh một bên nghe, một bên nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, Hắc Thiên.
Cuối năm ngoái, hai tên này đột nhiên bắt đầu miệng nói tiếng người, xem như triệt để thành yêu, hiện tại hai con mèo yêu đang luyện công.
Yêu tộc tu hành vẫn như cũ tuân theo quy tắc thế giới võ đạo, kinh mạch của yêu khác biệt với người, cho nên công pháp cũng có sai lầm, cho nên Khương Trường Sinh cải tiến công pháp của Vô Cực võ tôn, để chúng nó tu hành, trước mắt đến xem, không có bất cứ vấn đề gì.
Lý Mẫn còn nói đến chuyện hải dương phương Nam, gần đây càng ngày càng nhiều võ giả đi thuyền rời đi, đi tới Thiên Hải tu hành, đều sắp hình thành phong trào.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đây cũng là chuyện tốt, vừa hay trợ giúp Đại Cảnh khai chi tán diệp, sớm làm chăn đệm cho việc đánh xuống Thiên Hải.
- Đánh xuống Thiên Hải? Đại lục cũng còn không có thống nhất, bệ hạ lại có hùng tâm như thế này?
Lý Mẫn kinh ngạc hỏi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ai biết được, cho dù hắn không có, hoàng đế đời tiếp theo có lẽ có, bước chân của Đại Cảnh vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Lý Mẫn nghe được hắn nói bóng gió, trong lòng khâm phục.
Thiên Mệnh Đại Cảnh là Đạo Tổ.
Đây là nguyên nhân thực sự mà thiên hạ cường thịnh.
...
Vạn dặm không mây, một hải đảo trên mặt biển, hai bóng người chạy nhanh đến, rơi vào bờ biển, chính là Tà Tôn, Khương La.
Tà Tôn trở nên già nua, Khương La cũng biến thành tang thương.
Hai sư đồ đi đến chợ trên đảo.
Tà Tôn cảm khái nói:
- Cuối cùng cũng đi ra, có loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời.
Khương La đi ở phía trước, nói:
- Huyền Không đảo đã ngừng truy sát chúng ta, xem ra Thiên Hải xảy ra chuyện lớn.
Tà Tôn cũng cảm thấy kỳ quái.
Hai sư đồ đi vào một gian khách sạn trước đó đi qua, khách sạn An Tâm.
Đợi hai người bọn hắn ngồi xuống, tiểu nhị chào đón, trừng mắt nhìn, nói:
- Khách quan, đã lâu không gặp.
Tà Tôn cười nói:
- Trí nhớ của ngươi cũng thật lợi hại, người đến người đi, nhiều năm như vậy, ngươi còn nhớ rõ chúng ta?
Tiểu Nhị cười nói:
- Đều là khách mà, ta há có thể không có nhãn lực, hai vị khách quan muốn ăn cái gì?
Khương La tùy tiện lấy chút thịt rượu, đợi Tiểu Nhị cầm theo hai vò rượu tới, hắn mới vừa hỏi:
- Tiểu nhị, gần đây Thiên Hải có phải phát sinh việc lớn hay không?
Tiểu Nhị nghe xong, hưng phấn nói:
- Há lại chỉ có Thiên Hải, toàn bộ trên biển đều sắp biến thiên.