Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 401: Tuyệt Vọng Chi Hải, Võ Đế tiên đoán (1)

Chương 401: Tuyệt Vọng Chi Hải, Võ Đế tiên đoán (1)
- Biến thiên? Nói một chút.
Tà Tôn tò mò hỏi.
Khương La chăm chú nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị một bên rót rượu cho bọn họ, một bên nói:
- Đầu tiên là Thiên Hải đệ nhất nhân đi tới Đại Cảnh khiêu chiến Đạo Tổ, chiến bại thê thảm, đến nay không biết sống chết, lại là Vô Cực hải minh bại trận, Vô Cực hải minh có thể là thế lực bá chủ hoành hành hải dương mấy ngàn năm, bọn hắn duy trì Đông Hải vương triều của Long Mạch đại lục chống lại Đại Cảnh, minh chủ bọn hắn càng suất lĩnh tinh nhuệ Vô Cực hải minh tập kích bất ngờ Đại Cảnh Ti Châu, ngay cả thượng cổ kỳ thú Doanh Ngư trong truyền thuyết cũng bị minh chủ Vô Cực hải minh thu phục, Doanh Ngư kia to lớn, có thể nói là che khuất bầu trời, nhưng bọn hắn đi Đại Cảnh lại không tiếp tục trở về, nghe nói bọn hắn đã chết.
- Không chỉ minh chủ Vô Cực hải minh, cao thủ Vô Cực hải minh phàm là đi tới Đông Hải vương triều đều đã chết, bây giờ tên Đạo Tổ uy chấn hải dương, ai có thể nghĩ tới Long Mạch đại lục bình thường có thể xuất hiện người mạnh như thế.
Khương La nghe được động dung, hắn trước đó sùng bái Khương Trường Sinh mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới Khương Trường Sinh mạnh mẽ đã danh chấn hải dương.
Tà Tôn yên lặng, tâm tình phức tạp.
Bọn hắn mới đi khỏi đó bao lâu, Đạo Tổ vậy mà giết ra uy phong như vậy.
Cách đó không xa, Tiêu Bất Khổ đang ở lau bàn âm thầm khổ sở, mặc dù đã không phải lần đầu tiên nghe nói việc này, nhưng mỗi lần nghe được, hắn vẫn chấn kinh.
Đại Thừa long lâu đến chết đều không rõ ràng đối mặt mình là kẻ địch gì, nhất là phụ thân hắn.
Tiểu nhị nghiễm nhiên là tín đồ trung thực của Đạo Tổ, điên cuồng nói khoác Đạo Tổ mạnh mẽ, Khương La, Tà Tôn không cắt đứt hắn, nghiêm túc nghe hắn giảng giải.
Vô Cực hải minh gặp phải trọng thương như thế, mặc dù không có giải tán, nhưng xem như rớt xuống ngàn trượng, những thế lực bị Vô Cực hải minh áp chế dồn dập nhảy ra đuổi giết bọn hắn, dẫn đến phạm vi thế lực Vô Cực hải minh co lại nhanh chóng, thậm chí có trở thành xu thế chuột chạy qua đường.
Tiểu Nhị nói rất lâu còn chưa dừng lại.
Đây không chỉ là tâm tình của hắn, cũng là tâm thái của rất nhiều võ giả Thiên Hải, Đạo Tổ hoành không xuất thế, mang cho bọn hắn rung động thật sự quá lớn.
Mấu chốt nhất là Đạo Tổ hết sức thần bí, không có ai biết Đạo Tổ mạnh bao nhiêu, chỉ biết vô luận võ giả mạnh cỡ nào, số lượng bao nhiêu, chỉ cần dám đi tìm Đạo Tổ phiền toái, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trên biển đã thật lâu chưa từng xuất hiện võ giả đáng sợ như vậy.
Tiểu nhị cười hắc hắc, sau đó lui ra.
Tà Tôn nhìn về phía Khương La, cảm khái nói:
- Long Mạch đại lục muốn quật khởi.
Có người mạnh như thế tọa trấn, Đại Cảnh nhất định thống nhất thiên hạ.
Khương La gật đầu, nói:
- Sư phụ, chúng ta trở về đi, ngược lại Đại Chu Thiên Thần Công đã đi đến bình cảnh.
Tà Tôn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai sư đồ không nói thêm lời nào, lòng đều mang tâm tư.
...
Phía trên đình viện, Dương Chu và hai yêu miêu truy đuổi, thỉnh thoảng chui vào sương mù, thỉnh thoảng chạy ra, thân pháp bọn hắn nhanh như chớp giật, nhất là hai yêu miêu.
Diệp Tầm Địch cau mày, rõ ràng không hài lòng lắm với biểu hiện của Dương Chu.
Khương Trường Sinh cũng cảm thấy vẫn được.
Dương Chu có thiên tư không tầm thường, nhưng Hoàng Thiên, Hắc Thiên không đơn giản, có thể bỏ qua Tụ Yêu châu mê hoặc, rất khó tưởng tượng hai yêu miêu ẩn chứa huyết mạch như thế nào.
Kiếm Thần ngồi tĩnh tọa ở bên trên tường viện ngộ kiếm, Hoàng Thiên, Hắc Thiên liên tục giẫm qua đầu của hắn, hắn thờ ơ, bất quá khi Dương Chu cũng muốn đạp, hắn liếc qua, dọa Dương Chu dựng cả lông tơ, vội vàng lách qua.
Đây đã sắp trở thành huấn luyện thường ngày của Dương Chu, Hoàng Thiên, Hắc Thiên cũng có được lợi.
Một lát sau, Dương Chu dừng lại, thở hổn hển, hai tay của hắn chống đỡ đầu gối, mắng:
- Hai tên này quá biến thái.
Hoàng Thiên, Hắc Thiên rơi vào trên mái hiên, vẫn sinh long hoạt hổ.
Khương Trường Sinh nói:
- Tốc độ của chúng nó nhanh hơn ngươi, chính là ưu thế trời sinh, nhưng yêu lực của chúng nó không bằng chân khí của ngươi.
Từ sau khi Dương Chu chết lần kia, võ đạo thánh thể triệt để thức tỉnh, tốc độ chân khí thúc đẩy sinh trưởng cực nhanh, vượt xa cảnh giới trước mắt của hắn, hắn hai mươi hai tuổi đã đi đến Thần Tâm cảnh, rất khoa trương, so tuổi thì thoạt nhìn còn không bằng Từ Thiên Cơ năm đó, nhưng hắn mười sáu tuổi mới bắt đầu tập võ.
Khương Trường Sinh còn diễn toán qua thực lực Dương Chu, Chu Tuyệt Thế, Ngọc Thanh Uyên, khoảng cách ba người đã không lớn, không đến mấy năm, Dương Chu sẽ vượt xa hai người kia.
Dương Chu Nghe thấy Khương Trường Sinh nói vậy lộ ra nụ cười, quét qua phiền muộn.
Diệp Tầm Địch thì khẽ nói:
- Đi xem một chút mấy sư đệ của ngươi đi.
- Tốt!
Dương Chu thấy sắc mặt hắn không tốt, chạy đi.
Những năm nay, Khương Trường Sinh dùng phân thân lại mang về chín thiếu niên, thiếu nữ, toàn đều là hiện nay tồn tại có tư chất xếp hạng một trăm vị trí đầu của đại lục, Khương Trường Sinh hỏi từ hạng nhất đến hạng thứ một trăm, phần lớn người đã thu hoạch được sư thừa, hoặc là đã cao tuổi, không kịp tập võ.
Chín người này, hắn bảo Dương Chu tự mình chỉ dẫn, cũng xem như tôi luyện Dương Chu, tình cờ Diệp Tầm Địch cũng sẽ đích thân chỉ bảo bọn hắn.
Dương Chu hiện tại có hai vị sư phụ, chủ yếu truyền thụ võ đạo là Diệp Tầm Địch, Thanh Nhi nhiều hơn chính là dạy hắn làm người, phương diện này, Diệp Tầm Địch không bằng Thanh Nhi, dù sao bản thân Diệp Tầm Địch cũng là người cao ngạo.
Kiếm Thần vuốt râu cười nói:
- Chín đứa bé kia cũng không đơn giản, Đạo Tổ, ngài để Dương Chu tự mình chỉ dẫn, chẳng lẽ là tính toán vì tương lai?
Bạch Kỳ, Diệp Tầm Địch nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nói:
- Ừm , chờ Đại Cảnh đối mặt yêu tộc đại họa, tổng phải cần người một mình đảm đương một phía, cũng cần có người có thể tiến quân thần tốc, chém giết yêu đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất