Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 407: Lớn nhỏ giang hồ, Yêu Võ Chi Thể (1)

Chương 407: Lớn nhỏ giang hồ, Yêu Võ Chi Thể (1)
Ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên mặt, Lâm Hạo Thiên mở to mắt, ánh mặt trời chói mắt để mắt hắn híp lại.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười sáng lạn đã lâu chưa thấy, hắn đột nhiên cảm giác được bầu trời rất đẹp.
Suy nghĩ vị tiền bối thần bí kia, còn có kim quang trước đó đã cứu hắn hai lần, Lâm Hạo Thiên cảm xúc sục sôi.
Thẩm Lan tông chó má, các ngươi chờ chết đi.
Lâm Hạo Thiên bắt đầu điên cuồng nhục mạ Thẩm Lan tông, dùng cái này để phát tiết.
Mắng một hồi lâu, tâm tình Lâm Hạo Thiên mới dễ chịu, hắn bắt đầu trị thương cho mình, hai chân mặc dù bị cắt mất, nhưng cũng không phải trị không được, huyết mạch hắn đặc thù, chỉ cần thời gian đủ thì có thể tự lành.
Không còn áp lực, Lâm Hạo Thiên cảm giác hết thảy đều tốt đẹp.
Hắn không lại sợ hãi Thẩm Lan tông, thậm chí bắt đầu chờ mong Thẩm Lan tông đến, tới càng nhiều càng tốt.
Ba năm khuất nhục, thống khổ, nhất định phải hoàn lại.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh đang cảm khái những chuyện Lâm Hạo Thiên trải qua, hắn thật sự không nín được, nói cho người trong viện nghe.
Dương Chu nghe được rất khó chịu, nói:
- Gia hoa gọi Lâm Hạo Thiên quá thảm rồi, Đạo Tổ, đây là chuyện xưa, hay là chuyện thật?
Khương Trường Sinh nói:
- Chuyện xưa, chuyện thật, có quan trọng như vậy sao?
Diệp Tầm Địch bĩu môi nói:
- Này tính là thảm gì, chết chẳng qua là người bên ngoài thôi, trong cuộc đời của ta, tử chết bao nhiêu huynh đệ, chết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, biết được vì sao ta cô độc một người, không lấy vợ sinh con không? Đó là bởi vì cưới qua, sinh qua, cũng bị mất, trong thế giới võ đạo, nắm đấm mới là chân lý.
Kiếm Thần tán thưởng nói:
- Người tập võ, sinh ly tử biệt là chuyện phải trải qua, nhưng phàm tập võ, tổng sẽ ảnh hưởng đến gia đình, ngươi xem một chút Đạo Tổ liền biết, mạnh mẽ như thế, lại vẫn một mình ở trên núi, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nếu võ giả không thể truy đuổi mạnh nhất, số mệnh thường thường là bi kịch.
Dương Chu nhìn về phía Khương Trường Sinh, thấy thần sắc hắn bình tĩnh.
Bạch Kỳ lần này cũng tràn ngập kính ý đối với hắn.
Làm người như thế, là yêu cũng như thế, nó cũng sẽ ở trên Long Khởi quan đến hết cả đời, nó từ nhỏ đã bị võ giả Đông Lâm vương triều truy sát, một mực gian khổ sống đến trăm tuổi, mãi đến khi gặp được Khương Trường Sinh mới thu hoạch được an bình.
Kiếm Thần lần nữa cảm khái nói:
- Cảnh giới thấp, thế giới võ phu là giang hồ, cảnh giới cao, thế giới của võ giả là giang hồ, giang hồ chính là ánh đao bóng kiếm, khí phách ân cừu.
Dương Chu gãi đầu một cái, nói:
- Vậy xem ra, ta rtas may mắn?
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Nửa đời trước là may mắn, tuổi già không nhất định, ngươi sẽ gặp phải đại nạn thiên cổ khó gặp của nhân tộc, hảo hảo luyện công đi, đừng đến lúc đó hối hận mình không đủ nỗ lực.
Dương Chu trịnh trọng gật đầu, chuyện xưa của Lâm Hạo Thiên thật sâu kích thích đến hắn.
Khương Trường Sinh nhắm mắt luyện công, hắn nhất tâm nhị dụng, một bộ phận tinh lực quan tâm động thái của Lâm Hạo Thiên, nếu có đệ tử Thẩm Lan tông xuất hiện, vậy hắn có thể trước tiên phát giác được.
Mấy ngày sau.
Lâm Hạo Thiên còn đang luyện công bên trên đảo hoang kia, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, mở to mắt, nhìn về phía một phương hướng, chỉ thấy lần lượt từng bóng người chạy nhanh đến.
Gặp bọn họ, lửa giận trong lòng Lâm Hạo Thiên nổ tung.
- Cẩu vật, rốt cuộc đã đến!
- Tiền bối, mau giúp ta làm thịt bọn hắn,
Lâm Hạo Thiên ở trong lòng hét lớn, hai đầu gối của hắn đã khôi phục, nhưng vẫn không thể đứng lên.
Hai mươi sáu võ giả dùng tốc độ cao bay tới, cầm đầu là một phu nhân trung niên, thân mặc áo tím, khuôn mặt bình thường, nhưng mặt mày lộ ra vẻ ác độc như rắn rết, nàng đi vào phía trên Lâm Hạo Thiên, nhìn xuống hắn.
Những võ giả khác tản ra, tránh cho Lâm Hạo Thiên chạy trốn.
Phu nhân áo tím lạnh lùng nói:
- Tiểu gia hỏa, lần này, ngươi lại đi chỗ nào chạy?
Lâm Hạo Thiên nhếch miệng cười nói:
- Chạy? Ta không chạy!
- Hừ, cuối cùng từ bỏ à, cũng tốt, bớt cho chúng ta một mực bôn ba, vậy liền đi chết đi!
Phu nhân áo tím lạnh giọng nói, sát ý rất nặng, nàng nâng tay phải, chân khí màu tím như sương mù lượn lờ quanh tay.
Lâm Hạo Thiên một mặt khinh thường, trong lòng thì hết sức hoảng.
- Tiền bối! Ngài ở đâu?
- Tiền bối! Mau ra tay.
Ngay khi phu nhân áo tím sắp huy chưởng, từng đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, dùng tốc độ cực nhanh tinh chuẩn bắn trúng hai mươi sáu võ giả.
Oanh! Oanh! Oanh....
Cường quang lấp lánh, sáng đến Lâm Hạo Thiên phải nhắm mắt, cuồng phong điên cuồng thổi tung mái tóc dài của hắn.
Cảm giác áp bách kinh khủng để Lâm Hạo Thiên kinh hoàng.
Đợi cường quang tán đi, Lâm Hạo Thiên mở to mắt nhìn lại, hai mươi sáu người đã không còn tồn tại.
Đại Nghệ Tru Thế tiễn pháp.
Khương Trường Sinh cũng không phải chỉ có thể bắn ra hiệu quả bá đạo hủy thiên diệt địa, cũng có thể bắn ra sức sát thương cực mạnh, phạm vi lại nhỏ.
Lâm Hạo Thiên reo hò, cực kỳ hưng phấn.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh ném Xạ Nhật thần cung vào bên trong Cự Linh giới, từ trên cây hạ xuống.
Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần tò mò hắn vừa rồi bắn người nào, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Bạch Kỳ thì đã thành thói quen, nó chuyên tâm dạy bảo Hoàng Thiên, Hắc Thiên.
Chờ nửa ngày, Khương Trường Sinh không có chờ đến sinh tồn ban thưởng, phu nhân áo tím cũng không yếu, xem ra giúp người là không có có sinh tồn ban thưởng, cũng đúng, hắn tình cảm dành cho Lâm Hạo Thiên không sâu, cho dù Lâm Hạo Thiên chết rồi, hắn cũng sẽ không vì đối phương mà báo thù, cho nên không có nhân quả.
Hắn không có thất vọng, coi như chuyển động gân cốt, chờ Lâm Hạo Thiên đến Đại Cảnh, không sớm thì muộn sẽ trả nợ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất