Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 408: Lớn nhỏ giang hồ, Yêu Võ Chi Thể (2)

Chương 408: Lớn nhỏ giang hồ, Yêu Võ Chi Thể (2)
Trong cuộc sống về sau, cơ hồ mỗi tháng, Lâm Hạo Thiên đều sẽ gặp tập kích. Mạnh nhất một lần, ngay cả Càn Khôn cảnh đều tới.
Khương Trường Sinh kinh ngạc không thôi, có cừu hận lớn như vậy?
Thẩm Lan tông không phải đoạt được kỳ hoa vạn năm, vì sao nhất định phải truy sát Lâm Hạo Thiên?
Mặc dù hoang mang, nhưng hắn không muốn tốn hao giá trị hương hỏa hỏi.
Lâm Hạo Thiên khôi phục thương thế, đã đạp vào con đường tiếp tục chạy tới Đại Cảnh.
······
Bên trong một tòa cung điện, một lão giả nằm trong ao, hơi nóng tràn ngập, ao nước xanh biếc, bốc lên hơi nóng.
- Một tên Thần Nhân mà thôi, ngay cả Càn Khôn cảnh đều bắt không được hắn?
Lão giả nhắm mắt lại, ngửa đầu, hững hờ nói, chẳng qua ngữ khí của hắn rất băng lãnh.
Võ giả áo đen quỳ ở phía sau trầm giọng nói:
- Sau lưng kẻ này có cao nhân tương trợ, nếu như không thỉnh cầu trưởng lão, căn bản bắt không được hắn, chúng ta đã tổn thất trên trăm vị đệ tử ở trên người hắn, tiếp tục như vậy nữa, hắn chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi ánh mắt của Thẩm Lan tông.
Lão giả ung dung hỏi:
- Nói cho ta biết, vì sao nhất định phải giết hắn?
Áo đen võ giả trả lời:
- Kẻ này không tầm thường, lúc thuộc hạ tranh hoa, cảm nhận được yêu khí từ trên người hắn, thuộc hạ suy đoán hắn rất có thể là Yêu Võ Chi Thể trong truyền thuyết, thuộc hạ từng đọc qua trong một bộ cổ tịch, lấy Yêu Võ Chi Thể luyện thành đan dược, có thể tăng trưởng thọ mệnh.
Nghe vậy, lão giả chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt hắn mặc dù già nua, nhưng thể phách dị thường cường tráng.
- Yêu Võ Chi Thể, xác định sao?
- Xác định, mà nếu không phải Yêu Võ Chi Thể, thuộc hạ há có thể một mực bắt không được hắn? Đây cũng là nguyên nhân thuộc hạ không dám bẩm báo tông môn, chỉ muốn chộp tới chia sẻ với ngài.
- Rất tốt, ngươi làm tốt lắm, đã như vậy, lão phu sẽ tự mình đi một chuyến.
- Trưởng lão, hiện tại lên đường đi, chúng ta một mạch tổn thất rất nhiều đệ tử, các mạch khác đã bắt đầu điều tra.
- Ừm.
Lão giả đi ra từ trong ao, võ giả áo đen nhặt lên áo bào trên mặt đất, tự mình mặc vào cho hắn....
Phía trên đại dương mênh mông vô biên, một con chim lớn giống như diều hâu đang vỗ cánh bay nhanh, Lâm Hạo Thiên tĩnh toạ luyện công ở trên lưng nó.
Hắn mở to mắt, sờ lên lưng của chim lớn, cười nói:
- Tiểu Ưng, nếu ngươi mệt mỏi, cứ tìm địa phương nghỉ ngơi, ta nướng cá cho ngươi ăn.
Chim lớn mở miệng kêu to vài tiếng, sau đó tăng thêm tốc độ, giống như đang nói ta không mệt.
Nụ cười trên Lâm Hạo Thiên càng sâu, chim lớn này là hắn cướp từ trong tay đệ tử Thẩm Lan tông hơn một tháng trước, đám đệ tử Thẩm Lan tông đuổi giết hắn vậy mà cột theo con chim lớn này, hẳn là bắt ở ven đường.
Đợi đệ tử Thẩm Lan tông bị tiền bối tru diệt, hắn liền thả chim lớn này ra, chưa từng nghĩ cái tên này vậy mà không chịu rời đi, nhất định phải đi theo hắn, kết quả làmột người một chim kết bạn lên đường.
Có ưng này làm bạn, ven đường, hắn cũng không tịch mịch, tâm tình lần nữa kích động như lúc vừa rời đi Thần Cổ đại lục.
Ầm ầm…
Tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu chẳng biết lúc nào xuất hiện lôi vân cuồn cuộn, đám lôi vân này cũng không có đi đến trình độ che khuất bầu trời, nhưng ngay ở trên đầu của hắn, rất có cảm giác áp bách.
- Minh…
Chim lớn bỗng nhiên kêu to, tiếng kêu có chút lo lắng.
Oanh một tiếng!
Một tia chớp bỗng nhiên đánh xuống, chim lớn cả kinh vội vàng tránh né, phản ứng cực nhanh, linh xảo tránh thoát lôi điện.
- A? Thiên Thương Lôi Ưng không đơn giản.
Một tiếng nói già nua vang lên, ngữ khí lộ ra hứng thú.
Tiếng nói vừa ra, lần lượt từng bóng người buông xuống từ trong lôi vân, rơi vào phía trước Lâm Hạo Thiên, cả Thiên Thương Lôi Ưng kinh muốn quay đầu, kết quả phát hiện bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng người.
Ánh mắt Lâm Hạo Thiên rơi vào trên người võ giả áo đen bên cạnh lão giả, con mắt trong nháy mắt đỏ bừng, hắn cắn răng nói:
- Ngươi cuối cùng hiện thân.
Hắn ở trong lòng cuồng hống:
- Tiền bối, nhanh cứu ta, Thẩm Lan tông lại tới.
Võ giả áo đen bỏ qua ánh mắt của hắn, nhìn về phía lão giả, nói:
- Trưởng lão, ưng này cũng là đệ tử mạch ta bắt lấy, chẳng qua đám đệ tử kia chết rồi, tiện nghi tiểu tử này.
Lão giả đánh giá Lâm Hạo Thiên, hỏi:
- Xác thực có yêu khí, xem ra ngươi nói là sự thật.
Võ giả áo đen cung kính nói:
- Thuộc hạ tự nhiên không dám lừa gạt.....
Ầm!
Lão giả bỗng nhiên vung tay, đánh nổ đầu võ giả áo đen, máu vẩy trời cao, dọa đến Lâm Hạo Thiên cùng Thiên Thương Lôi Ưng khẽ run rẩy.
Những võ giả khác bốn phương tám hướng thì mặt không biểu tình, tựa hồ sớm đã hiểu.
Lão giả lắc lắc máu trên tay, khẽ nói:
- Không dám lừa gạt, như thế nào mà lão phu đến hôm nay mới biết, phế vật!
Bịch!
Thi thể võ giả áo đen không đầu rơi vào bên trong nước biển.
Lão giả nhìn về phía Lâm Hạo Thiên, nói:
- Gọi chỗ dựa của ngươi ra đi, bằng không ngươi hôm nay chết chắc, lão phu chính là cường giả Tam Động Thiên, không biết chỗ dựa của ngươi có thể sánh bằng hay không?
Tam Động Thiên!
Sắc mặt Lâm Hạo Thiên kịch biến, thân thể run rẩy.
Hắn tập võ tại Thánh phủ, tự nhiên hiểu Động Thiên cảnh, nhưng Tam Động Thiên tại Thánh phủ chính là truyền thuyết, nghe nói chỉ có Phủ chủ cùng số ít thiên kiêu mới có thể đi đến, hắn cho đến tận hôm nay, còn chưa thấy qua Tam Động Thiên.
Hỏng bét.
Lâm Hạo Thiên đột nhiên hoảng.
Hắn biết Khương Trường Sinh rất mạnh, nhưng không rõ ràng Khương Trường Sinh có đi đến Tam Động Thiên hay không, mà Khương Trường Sinh trước đó cứu hắn, giết chết địch đều phía dưới Động Thiên cảnh.
Lão giả nhìn thấy nét mặt của hắn, vẻ đăm chiêu trên mặt càng đậm, trêu chọc nói:
- Chẳng lẽ chỗ dựa của ngươi đã bị lão phu dọa chạy?
Lâm Hạo Thiên cắn răng, nắm chặt hai quả đấm, không biết nên trả lời như thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất