Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 454: Tấn thăng hoàng triều, Thiên chi tử (2)

Chương 454: Tấn thăng hoàng triều, Thiên chi tử (2)
Đang lúc tất cả mọi người xúc động, oanh một tiếng nổ vang rung trời, sương mù mặt phía bắc Long Khởi sơn bị đánh tan, một đạo kim quang khủng bố bắn ra, vọt thẳng lên trời cao, bắn đến phần cuối thiên địa. Kinh Thành bùng nổ tiếng hoan hô, bách tính còn tưởng rằng Đạo Tổ đang ăn mừng vì Đại Cảnh.
- Hoàng triều sắp tới!
- Thật chờ mong khí vận Đại Cảnh hoàng triều.
- Từ nay về sau, Đại Cảnh là Cảnh Hoàng Triều.
- Ông trời phù hộ Đại Cảnh, Đạo Tổ phù hộ Đại Cảnh, kiếp sau nguyện lại thành người Đại Cảnh.
- Ha ha ha, sắp thành, sắp thành, ngay cả Đạo Tổ đều ăn mừng cho chúng ta.
Nghe nội thành náo động, Diệp Tầm Địch quay đầu nhìn lại, âm thầm kinh hãi.
Một tiễn thật khủng khiếp.
Kẻ địch mạnh bao nhiêu, mới có thể khiến Đạo Tổ thi triển ra lực lượng đáng sợ như vậy?
Cùng lúc đó, kim quang mau chóng đuổi theo, nhảy vọt sơn hà, cơ hồ trong chớp mắt đã bắn ra khỏi Đại Cảnh, tấn công Chu Tước trường thương mà Thiên Cung Ngục bắn ra trên bầu trời không người ở bắc cảnh Đại Cảnh.
Kim quang trong nháy mắt xuyên thủng Chu Tước đang thế không thể đỡ, sóng lửa đầy trời tiêu tán, kim quang bắn ra cường quang, để thiên địa thất sắc.
Thiên Cung Ngục quay đầu, nhìn thấy cường quang từ chân trời, hắn quát:
- Rút lui!
Hắn thả người vọt lên, trước tiên bay đi, những người khác mặc dù bị hù dọa, nhưng phản ứng đều cực nhanh, đuổi theo.
Thiên Cung Ngục có tốc độ nhanh nhất, cấp tốc kéo dài khoảng cách với tất cả mọi người, bay qua một phương phương vương triều, mau chóng lao về phía Đông Hải.
- Làm sao có thể..... Một tiễn toàn lực của ta lại thêm khí vận Phụng Thiên lại.....
- Đạo Tổ, ngươi đến cùng là thần thánh phương nào?
Trong lòng Thiên Cung Ngục thật sợ hãi, hắn là cảnh giới Bát Động Thiên, chẳng qua giao thủ một phen, hắn đã biết mình tuyệt không phải địch thủ của đối phương, hắn hiện tại chỉ muốn trốn nhanh, trốn được càng nhanh càng tốt.
Đáng chết!
Phụng Thiên sao gặp được kẻ địch như thế, hắn rời đi năm trăm năm, trên biển đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thiên Cung Ngục âm thầm kinh sợ.
Giác quan hắn phóng to, sợ Đạo Tổ đuổi theo.
Thời gian từ từ trôi qua.
Đợi hắn bay ra khỏi Long Mạch đại lục, Đạo Tổ vẫn chưa đuổi theo.
Hắn âm thầm thở dài một hơi, đoán được Đạo Tổ muốn thủ hộ tế thiên đại điển của Đại Cảnh, cho nên không dám tùy tiện đuổi theo.
Nói cho cùng, Đại Cảnh dựa vào chỉ là Đạo Tổ.
Ngay trong lúc Thiên Cung Ngục suy nghĩ lung tung, hắn chợt thấy cái gì, con ngươi run rẩy dữ dội, dừng lại, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trên bầu trời phía trước có một bóng người đang đứng, sau đầu hắn như có một vầng mặt trời, ánh nắng chói mắt che đậy mặt mũi người nọ, bên hông hắn buộc lấy một cây Tử lăng, Tử lăng rủ xuống, kéo đến thật dài, để cho Thiên Cung Ngục sợ hãi chính là bên trên Tử lăng quấn lần lượt từng bóng người, chính là ba mươi vị cao thủ hộ tống hắn đến.
Đạo Tổ.
Mặc dù Thiên Cung Ngục chưa từng thấy tận mắt Đạo Tổ, nhưng khí thế đối phương chỉ có thể để hắn nghĩ tới Đạo Tổ.
Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua có người nào mà sau lưng bốc lên Thái Dương, thần bí như là tiên nhân, cao thâm mạt trắc.
Vẻ mặt Thiên Cung Ngục đầy âm trầm, đang muốn mở miệng, lại nghe được đối phương lên tiếng.
- Các ngươi cùng lên đi, đừng nghĩ trốn đi, ai cũng trốn không thoát, toàn lực ứng phó còn có một chút hi vọng sống.
Khương Trường Sinh vừa dứt lời, Thúc Thần lăng bỗng nhiên co vào, ba mươi vị cao thủ được tự do, né tránh, cùng hắn kéo dài khoảng cách.
Thiên Cung Ngục nắm chặt đại cung trong tay, thân thể run rẩy.
Đối phương vậy mà như vậy nhục nhã bọn hắn.
Thiên Cung Ngục nhìn chòng chọc vào Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo Tổ, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Khương Trường Sinh lạnh lùng nói:
- Chớ có nhiều lời, tới đi, để cho ta xem các ngươi có lực lượng ra sao dám ra tay với trăm triệu con dân Đại Cảnh.
Hắn nâng tay phải lên, vung lên trước người, từng mảnh từng mảnh Kim Lân ngọc diệp trống rỗng xuất hiện trước người, hình thành một vòng tròn lớn.
Thiên Cung Ngục cắn răng nói:
- Lên!
Tiếng nói vừa ra, hắn trước tiên lao thẳng tới Khương Trường Sinh, những võ giả khác mặc dù hoảng sợ, tuyệt vọng, nhưng cũng không có mất đi dũng khí liều chết đánh cược một lần.
.....
Trước Nhân Hoàng bia, Thuận Thiên hoàng đế giang hai cánh tay, nhắm mắt hưởng thụ khí vận bàng bạc tẩy lễ.
Thái Tử Khương Triệt đứng ở cách đó không xa, nhìn phụ hoàng cao cao tại thượng, trong mắt tràn đầy ao ước.
Hắn cũng bị nhen lửa hùng tâm, hắn cũng muốn hào quang vạn trượng như vậy, cũng muốn để Đại Cảnh bay lên.
- Ngâm...
Trên trời, Khí Vận Chi Long phát ra tiếng long ngâm, quanh quẩn trong thiên địa, hết thảy con dân Đại Cảnh đều có thể nghe được, hết thảy võ giả toàn bộ đại lục đều có thể nghe được.
Thậm chí ngay cả người Đông châu xa xôi cũng nghe đến.
Long Khiếu cửu thiên, quân lâm thiên hạ.
Thuận Thiên hoàng đế mở to mắt, nhìn sang hướng Bắc, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức chiến đấu cường đại, hắn đột nhiên suy nghĩ lúc trước Đạo Tổ bắn ra mũi tên kia, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khinh miệt.
- Dám đánh lén Đại Cảnh ở thời điểm mấu chốt này, không quan tâm là ai, các ngươi đều không biết tự lượng sức mình, chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận lửa giận của Đại Cảnh đi.
Thuận Thiên hoàng đế ngạo nghễ suy nghĩ, Đại Cảnh đã bước vào khí vận hoàng triều, khí vận tăng vọt, mà vị hoàng đế hắn đây thì thu hoạch được càng nhiều, từ nơi sâu xa, hắn đã có thể cảm nhận được khí vận các nơi trong thiên hạ Đại Cảnh, loại cảm giác này vô cùng mỹ diệu.
Từ nay về sau, hắn cũng nên gọi là Thiên Tử.
Mặc dù hoàng đế bên trong vương triều truyền thống tầm thường được gọi là Thiên Tử, Thiên Tử là hoàng đế, chẳng qua xưng hô khác biệt, nhưng Thuận Thiên hoàng đế hiện tại mới hiểu xưng hô hai chữ này có ý nghĩa khác biệt đối với vận triều.
Hoàng đế hoàng triều được thượng thiên chiếu cố, liền là Thiên chi tử (con trai của trời).
Một bên khác.
Khương Trường Sinh lặng lẽ trở lại bên trong sân vườn, dung hợp cùng phân thân, hắn ngồi ở dưới Địa Linh thụ.
Diệp Tầm Địch, Bạch Kỳ trở về, Hoàng Thiên, Hắc Thiên còn đang xem náo nhiệt.
- Đạo Tổ, đối phương đã chết rồi sao?
Diệp Tầm Địch đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, tò mò hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất