Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 469: Huyền Điểu ăn Thiên Ô, hương hỏa nở hoa (1)

Chương 469: Huyền Điểu ăn Thiên Ô, hương hỏa nở hoa (1)
Vương Long càng nghĩ càng đắng chát, hắn bưng bình rượu lên, ngụm lớn uống cạn, sau đó cầm lấy bảo kiếm trên bàn đứng dậy rời đi.
Đi ra khách sạn, đường đi đã không có vết chân người, đầy đường đìu hiu, hắn quay đầu nhìn ánh lửa ở chân trời, trong mắt tràn ngập dứt khoát.
Lần này, hắn không định chạy trốn.
- Súc sinh, Vương Long gia gia ngươi đến rồi.
Vương Long tiến đến, chuẩn bị liều chết với Thiên Ô.
Hắn một đường đi đến, chính là tám ngày.
Đại lục thật sự quá lớn, may mắn Thiên Ô chuyên môn bay về phía có người, để cho hắn không có bị giết.
Hắn đứng ở trên vách núi, há mồm thở dốc, tầm mắt nhìn cự thành phương xa bị hỏa hoạn đốt cháy, trong lòng hắn nhất thời dấy lên lửa giận.
Hắn có thể mơ hồ nghe được dân chúng trong thành đang kêu khóc, còn có thể thấy từng cao thủ tre già măng mọc lao thẳng tới Thiên Ô, mặc dù thân quấn liệt hỏa, vẫn không chịu từ bỏ.
Thiên Ô xoay quanh trên vùng trời thành trì, không ngừng phát ra tiếng tê minh, Vương Long nghe ra vẻ vui sướng từ trong tiếng của súc sinh này.
Súc sinh này!
Vương Long giận dữ, hắn đang muốn nhảy xuống vách núi, chợt thấy cái gì, không khỏi trừng to mắt.
Chỉ thấy biển mấy phía trên Thiên Ô xốc lên, một đôi móng vuốt vô cùng to lớn mò xuống, bắt lấy hai cánh củaThiên Ô.
Ở trước mặt móng vuốt này, Thiên Ô vậy mà lộ ra nhỏ bé, như là lão ưng bắt gà.
Oanh…
Một hồi gió mạnh khủng bố kéo tới, xua tan mây đen trên trời, để ánh nắng vương vãi xuống, Vương Long nhấc cánh tay ngăn lại trên trán, híp mắt nhìn đi, hắn thấy được một màn cả đời đều khó mà quên được.
Một đầu hắc cầm to lớn giương cánh vượt qua vạn trượng xuất hiện, hắc cầm này có cổ thật dài, đầu giống như yến, thân giống như nga, lông đuôi như là cây quạt kéo ra, nó có hai vuốt màu trắng rất dài, một thân lông vũ màu đen chiết xạ ánh nắng loá mắt, mơ hồ có hàn mang màu tím, theo nó bắt đầu vỗ cánh, gió mạnh gào thét giữa trời, thổi tắt lửa nóng hừng hực bên trong thành.
Thiên Ô hí lên, điên cuồng giãy dụa, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi móng vuốt của hắc cầm to lớn.
Một màn này tựa như diều hâu săn mồi chim nhỏ, bách tính còn sống bên trong thành thấy mà trợn mắt hốc mồm, những võ giả lơ lửng giữa không trung chấn kinh, bọn hắn quên đi thương thế trên người, ngây ngốc nhìn cảnh tượng rung động trên bầu trời.
Thiên Ô ngửa đầu, bắn ra liệt diễm cuồn cuộn, như là hồng lưu rơi vào trên người hắc cầm to lớn, nhưng căn bản không có cách tạo thành bất cứ thương tổn gì.
- Đó là cái gì?
- Là Huyền Điểu..... Là thần thú Huyền Điểu trong truyền thuyết, trời xanh phái Huyền Điểu tới cứu chúng ta.
- Chúng ta được cứu rồi?
- Không nên khinh thường, có lẽ nó chẳng qua đi săn súc sinh kia, chưa chắc sẽ buông tha cho chúng ta.
- Ông trời ơi, kia lại là cái gì, thế gian vì sao lại có Cự yêu như thế?
- Không phải yêu, nó là tới giúp chúng ta.
Toàn thành phấn chấn, vô luận có bị thương hay không, chỉ cần còn thần chí, thị lực vẫn còn, đều xúc động vì khung cảnh hoành tráng trên trời.
Tại thời điểm tuyệt vọng, hắc cầm vạn trượng xuất hiện mang đến hi vọng cực lớn cho bọn hắn.
Vương Long nhìn đến ngây người.
Tình cảnh như Man Hoang cự thú chém giết trong thần thoại làm hắn có cảm giác như đang nằm mộng.
Dưới vô số người ngưỡng vọng, hắc cầm to lớn kéo ra mỏ chim, càng hấp thu Thiên Ô, Thiên Ô cấp tốc thu nhỏ, bị hút vào bên trong mỏ chim, nếu nhìn kỹ lại, cũng không phải là mỏ chim, mà là cái trán của hắc cầm nhiều hơn một con mắt, dùng tốc độ cực nhanh hấp thu Thiên Ô, chợt nhìn, giống như Thiên Ô bị nuốt sống.
Thiên địa yên tĩnh.
Sau khi Thiên Ô bị ăn, mọi người chăm chú nhìn chim lớn như Thiên Thần, sợ nó tiếp tục công kích.
Nhưng hắc cầm to lớn bắt đầu xoay quanh, hai cánh chấn động tốc độ cao, cuồn cuộn lôi vân tụ tập tới, cũng không lâu lắm, mưa to bàng bạc rơi xuống, khu trục khí tức nóng bỏng cho tòa thành trì.
Sau khi mưa xuống, hắc cầm to lớn bay đi.
- Là thần thú! Thật sự là thần thú.
- Ta biết trời xanh sẽ không mặc kệ chúng ta.....
- Huyền Điểu, thần thú bảo hộ nhân tộc bên trong thần thoại thượng cổ, truyền thuyết đều là thật...
- Ô ô ô, nhân tộc sẽ không vong, sẽ không vong...
- Trời phù hộ chúng ta, ông trời phù hộ chúng ta aaa.
Bách tính, võ giả toàn thành vui đến phát khóc, mưa to bàng bạc đều không thể che đậy che giấu tiếng la khóc, tiếng hoan hô của bọn hắn.
Vương Long đã ướt đẫm toàn thân, nhưng hắn vẫn ngây ngốc nhìn về phía hắc cầm to lớn rời đi.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ đến chưởng quỹ thu nuôi hắn.
- Tiểu Long, người sống một đời, vĩnh viễn không được vứt bỏ hi vọng, người sẽ trải qua vận may, vận rủi, chẳng qua là trình tự khác biệt, vận may của ngươi không sớm thì muộn sẽ đến.
Giờ khắc này, Vương Long đột nhiên cảm thấy mình chuyển vận.
Lúc hắn chuẩn bị chịu chết, chuyện khó tin nhất phát sinh, đây không phải chuyển vận, như vậy là gì?
Một bên khác, hắc cầm to lớn đã đến tòa thành tiếp theo, một đường làm mưa, dập lửa cho khắp núi khắp đồng và các thành trì, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy nó, không khỏi bị hình thể to lớn của nó rung động đến.
Hắc cầm này chính là Khương Trường Sinh biến thành, đây là Cửu Thiên Huyền Biến tầng thứ chín, biến hóa thành Huyền Điểu, lại thêm Pháp Thiên Tượng Địa, mới vừa có tình cảnh rung động lòng người như thế.
Cửu Thiên Huyền Biến là thuật biến hóa hắn đoạt được tại Khai Nguyên năm hai mươi mốt, cũng chính là hắn hai mươi mốt tuổi, bình thường nhiều nhất chỉ biến thành chim sẻ.
Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra, mặc dù Thiên Ô nhất tộc đột kích, cũng chỉ tìm Huyền Điểu, tìm không thấy trên đầu của hắn.
Ai có thể nghĩ tới Huyền Điểu khổng lồ như thế cũng chỉ là một tên đạo sĩ biến thành?
... Khương Trường Sinh trở lại vào trong rừng cây, biến trở về bộ dáng bản tôn, hắn thở dài ra một hơi, đồng thời thi triển ba loại thần thông, lại thời gian dài hô phong hoán vũ, linh lực của hắn tiêu hao rất nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất