Chương 502: Nhất kiếm khai thiên, tư cách Võ Đế (2)
Không sai, một người vậy mà tản mát ra cổ lão khí tức.
Loại khí tức này cũng không phải già nua đơn thuần, mà là vừa nhìn thấy người này đã có thể cảm nhận được hắn tới từ thời đại thượng cổ rất xa xưa, trải qua tuế nguyệt tôi luyện.
Mộ Linh Lạc thu hồi tầm mắt, nàng bay tới bên cạnh vỏ kiếm, chỉ là vỏ kiếm đã như một tòa núi cao, hai tay nàng đè chặt, dùng hết toàn lực, căn bản rút không ra.
Nàng thử mấy lần, làm sao đều không được.
Khương Trường Sinh nói:
- Rút kiếm cũng không phải cứng rắn rút, đừng quên, nơi này cũng không phải hiện thực.
Mộ Linh Lạc nghe xong, minh ngộ, nàng bay tới bên cạnh Khương Trường Sinh, một lần nữa nhìn về phía kiếm đá to lớn, ánh mắt trở nên kiên định.
Trong lòng nàng hiện ra một cỗ tín niệm kiên quyết, kia chính là nhất định phải rút ra được thanh kiếm này.
Bản thân nàng là thiên tài, từ nhỏ đến lớn cơ hồ chưa bao giờ gặp ngăn cản, ở sâu trong lòng nàng rất tự phụ, cho nên cỗ tín niệm này rất mạnh mẽ, cơ hồ mới xuất hiện, kiếm đá to lớn bắt đầu rung động.
Bụi đất tung bay, mặt đất chấn động.
Thân ảnh đứng thẳng phía trên kiếm cách rủ hai tay xuống dưới, quay người nhìn về phía Mộ Linh Lạc, nói:
- Tốt, không nghĩ tới vạn thế về sau còn có người có tín niệm như thế, hậu bối, ngươi có tư cách đạt được truyền thừa của ta.
- Nhớ kỹ tên ta, ta chính là Tù Thiên võ đế, kiếm này tên Tù Thiên Kiếm, nó có thể giúp ngươi tung hoành thiên nội thiên ngoại, vĩnh viễn không được vứt bỏ nó.
Tiếng nói thần bí lần nữa vang lên, ngữ khí tang thương, lại lộ ra hào hùng trùng thiên.
Thiên địa theo đó phá toái, báo mộng chi thuật của Khương Trường Sinh bị đánh gãy.
Mộ Linh Lạc mở to mắt, hai mắt bắn ra tia sáng màu đỏ, Tù Thiên kiếm trong tay tiêu bắn ra khí vận bàng bạc, hấp dẫn võ đạo linh khí tràn vào trong cơ thể nàng, bên trong hai con mắt của nàng bắt đầu hiện ra từng thân ảnh đang tập võ, chiêu thức khác biệt, tốc độ cao lấp lánh hoán đổi.
Khương Trường Sinh ngồi ở bên trên Địa Linh thụ phía xa xa âm thầm diễn toán:
- Ta muốn biết Tù Thiên võ đế khi còn sống mạnh nhất mạnh bao nhiêu?-.
【 Tạm thời không thể diễn toán, không ở bên trong phạm vi dò xét của hệ thống 】 .
Chẳng qua không tính được, nhưng xác thực tồn tại.
Khương Trường Sinh hoài nghi thi thể Tù Thiên võ đế vẫn còn, thi thể Võ Đế là bất diệt.
Không giống với truyền thừa Lâm Hạo Thiên trước đó gặp phải, truyền thừa kia chỉ có công pháp, cũng không có thần binh.
Thần niệm bên trên Kim Lân ngọc diệp có thể cảm nhận được công lực Mộ Linh Lạc đang tăng vọt.
Đây mới là tiếp nhận truyền thừa, không chỉ để người chí bảo, còn giúp đỡ thuế biến.
Khương Trường Sinh rơi xuống mặt đất, mở miệng hỏi:
- Cơ cô nương, ngươi có từng nghe nói Tù Thiên võ đế?
Nghe vậy, ánh mắt Cơ Võ Quân rời khỏi trang giấy trong tay, nàng nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Biết được, bên trong cổ hiến Thánh triều có ghi chép hơn mười vị Võ Đế thời đại khác nhau, dĩ nhiên, đây cũng không phải toàn bộ, chẳng qua là kiến thức Thánh triều hiểu rõ, Tù Thiên võ đế là Võ Đế cực kỳ cổ lão, sự tích của hắn cũng lưu truyền rộng rãi tại nhân tộc, bất quá thế nhân không biết tên thật của hắn, cứ nghĩ hắn là thành thiên thần khai thiên, truyền thuyết nói thiên địa ban đầu tối tăm đến cực điểm, có một thần một kiếm khai thiên, mang đến hào quang cho thế giới, Khai Thiên chi thần chính là Tù Thiên võ đế, hắn võ đạo đại thành, nhất kiếm trảm thiên, chém giết Yêu Thánh mạnh mẽ che đậy hạo nhật, mang đến hào quang cho nhân gian.
Truyền thuyết này cũng hấp dẫn chú ý của những người khác.
Cơ Võ Quân nói tiếp:
- Truyền thuyết tiên thần trên đời phần lớn đều là cách làm của võ giả cổ lão, chẳng qua bị nhiều đời khuếch đại, dĩ nhiên, cũng có tiên thần chân chính tồn tại, chính là ngài.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập cuồng nhiệt, nàng rất muốn biết về thế giới tiên thần, nhưng trước đó Bạch Kỳ cũng hỏi qua, Khương Trường Sinh không có trả lời, cho nên để cho nàng cũng không dám hỏi nhiều.
Diệp Tầm Địch tò mò hỏi:
- Tù Thiên võ đế mạnh bao nhiêu? Bên trong các thời đại Võ Đế thì có thể xếp hạng thứ mấy?
Cơ Võ Quân lắc đầu nói:
- Không rõ ràng, ít nhất năm vị trí đầu đi, dù sao nhất kiếm khai thiên, là chuyện mà rất nhiều Võ Đế cũng không có làm qua.
Khương Trường Sinh suy nghĩ Bất Bại Luân Hồi Kinh của Lâm Hạo Thiên, hắn hỏi:
- Có Võ Đế dùng bất bại hoặc luân hồi làm tên hay không?
Cơ Võ Quân gật đầu nói:
- Xác thực có, đó là một vị Võ Đế vạn năm trước, hắn quét ngang thiên hạ, cử thế vô địch, ngay cả Võ Đế cùng thời đại khác đều không phải đối thủ của hắn, chiến tích nổi danh nhất của hắn chính là phục sinh một vị thượng cổ Võ Đế, lại hạ gục đối phương, sức chiến đấu của người này đã đi đến mức độ đăng phong tạo cực.
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói:
- Võ Đế bất diệt, thi thể và truyền thừa của hắn rải khắp thiên hạ, Thánh triều cũng không cách nào thu thập toàn bộ, xin hỏi Đạo Tổ, ngài có thu được truyền thừa của bọn hắn?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Chẳng qua hỏi một chút thôi.
Mọi người đều không tin, nhưng cũng không dám nghi vấn.
Diệp Tầm Địch liền vội vàng hỏi:
- Có Võ Đế tên Hoang Đạo Thần Nguyên hay không?
Cơ Võ Quân lắc đầu.
Diệp Tầm Địch chưa từ bỏ ý định, hỏi:
- Đại Kim Cương Thần Thể thì sao?
Cơ Võ Quân nói:
- Đại Kim Cương Thần Thể từng sinh ra trong Thánh triều từng, các ngươi luyện hẳn là vị thần thể kia sáng tạo, mặc dù mạnh mẽ, nhưng không thể so sánh cùng Đại Kim Cương Thần Thể chân chính, nhưng Đại Kim Cương Thần Thể cũng không cách nào đi đến độ cao Võ Đế, Võ Đế cũng không chỉ là cảnh giới, cũng là phong hào vô địch, cho nên Võ Đế từng thời kỳ mạnh yếu không giống nhau.
- Thiên hạ hôm nay, ta cảm thấy chỉ có Đạo Tổ có tư cách xưng Võ Đế.
Diệp Tầm Địch thầm, thật biết tận dụng thời cơ vuốt mông ngựa, ngươi đã vuốt xong, ta làm sao bây giờ?