Chương 507: Kéo cung Xạ Nhật, thiên địa thất sắc (1)
Khương Trường Sinh thưởng thức Quan Thông U biểu hiện mạnh mẽ, võ giả lúc này dám đứng ra tất nhiên là cường giả cái thế, Quan Thông U đầy ngập lửa giận vậy mà có thể áp chế Thiên Ô nhất tộc.
Giá trị hương hỏa bản thân đơn thuần, đám Thiên Ô này không có một tên nào là đối thủ của hắn.
Nhưng đám Thiên Ô này cộng lại giá trị hương hỏa có thể gấp hơn sáu lần Quan Thông U.
Nhất là Thiên Ô thủ lĩnh, mặc dù giá trị thấp hơn Quan Thông U, nhưng thực lực dị thường đáng sợ, hỏa diễm của nó rõ ràng khác biệt với những Thiên Ô khác, nó vừa ra tay, đốt cháy chân khí Quan Thông U, khiến Quan Thông U liên tục lùi về phía sau.
Quan Thông U bắt đầu thi triển đủ loại võ học, mặc dù lấy một địch nhiều, hắn cũng không có ý nghĩ e ngại chạy trốn, xem bộ dạng này, Quan Thông U muốn tử chiến.
Trong lòng Khương Trường Sinh tiếc nuối, làm sao chỉ có một người ra tay?
Hắn lúc này ra tay, sợ là cũng sẽ bị yêu tộc để mắt tới.
Thôi, cứu người này đi.
Khương Trường Sinh mặc dù không biết Quan Thông U, nhưng hết sức tán thưởng cốt khí của đối phương, nguyện ý cứu hắn một mạng.
Đến mức sau chuyện này thế nào, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đánh không lại liền chạy, cây chuyển chết, người chuyển sống, nào có đạo lý bị vây chết.
Khương Trường Sinh xuất ra Xạ Nhật thần cung, bảo thạch phía trên thần cung bắn ra các loại hào quang óng ánh, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kích động lên.
- Chủ nhân, ngài nhịn không được sao?
- Đạo Tổ, ngài muốn dựa vào cây cung này bắn Thái Dương?
- Này ······ đây chính là Thiên Ô, có thể bắn đến chết sao?
- Đạo Tổ có tiễn pháp vô địch thiên hạ, vừa hay tiễn pháp gọi là Xạ Nhật.
- Không nghĩ tới Xạ Nhật là thật vì Xạ Nhật mà tồn tại.
Tất cả mọi người sùng bái nhìn về phía Khương Trường Sinh, bao gồm cả Cơ Võ Quân ở bên trong.
Kiếm Thần nhớ tới mũi tên Đạo Tổ bắn mình kia.
Cơ Võ Quân nhớ tới Đạo Tổ mũi tên bắn Diệt Thế thụ.
Tay trái Khương Trường Sinh nhấc cung, bắt đầu nhắm chuẩn đám Thái Dương ở chân trời, tay phải chậm rãi kéo dây cung.
Kiếm Thần khẩn trương hỏi:
- Ngay ở chỗ này bắn sao?
Khương Trường Sinh híp mắt, nói:
- Làm sao? Không được sao?
- Muốn hay không đổi chỗ khác bắn, dạng này còn có thể lừa dối yêu tộc.
- Không cần thiết, chỉ cần Thiên Ô nhất tộc vẫn còn, chúng nó có thể nhớ kỹ khí tức bắn giết đồng bào bọn nó, vô luận ở phương hướng nào, chúng nó truy tìm khí tức cừu địch, bằng không trời đất bao la, giết Thiên Ô, tùy tiện tránh, nhưng sự thực vô luận tránh chỗ nào, đều sẽ bị Thiên Ô truy xét đến, trừ phi Đạo Tổ rời đi Đại Cảnh, nói thật, Đại Cảnh không có Đạo Tổ bảo hộ, rất dễ dàng bị hoàng triều xung quanh thôn phệ, ngay cả Hóa Long phủ kia đều có thể lật tung thống trị của Khương gia.
Cơ Võ Quân lắc đầu nói, Kiếm Thần nghe xong, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Khương Tiển nói:
- Đạo Tổ là vì nhân tộc mà ra tay, nhân tộc bao hàm Đại Cảnh, cứ để Đại Cảnh cùng đi gánh chịu hậu quả này đi.
Hắn chính là hoàng thất Khương gia, có tư cách nói câu nói này.
Khương Trường Sinh nói:
- Tốt, an tâm chờ xem, hôm nay để nhường các ngươi nhìn một chút, chỉ cần cố gắng tập võ, Nhật Nguyệt đều có thể bắn, thương khung cũng có thể phá.
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người chấn động, tất cả đều khẩn trương, mong đợi nhìn Khương Trường Sinh.
Cùng lúc đó.
Quan Thông U lâm vào bên trong quyết chiến, toàn thân hắn đều là lửa, cũng may có chân khí hộ thể, nhưng lại khiến hắn tiêu hao chân khí rất là lớn.
- Đáng chết…
...
Quan Thông U nghiến răng nghiến lợi, tay phải hắn vung vẩy trường kích, tay trái thi triển võ học, thẳng thắn thoải mái, nhưng căn bản không có cách xua tan biển lửa khủng bố bốn phương tám hướng.
Một đám Thiên Ô bắn ra hỏa diễm đã hình thành biển lửa phạm vi mấy vạn dặm, nhiệt độ cực cao, đủ để cho phàm nhân hóa thành tro bụi trong mấy tức.
Quan Thông U ý thức được tình huống không ổn, nhưng vẫn không có lùi bước.
Hắn đang tranh thủ thời gian, hắn tin tưởng nhân tộc tất có cường giả ra tay, không có khả năng để cho hắn một mình chiến đấu hăng hái.
Nhân tộc thiếu chẳng qua là người dẫn đầu, mà hắn nguyện ý gánh chịu cừu hận chủ yếu của yêu tộc.
Ý nghĩ này vô cùng kiên định, bởi vì đời này của hắn gặp rất rất nhiều cường giả cái thế, thiên cổ kỳ nhân, hắn thấy, nhân tộc không kém gì yêu tộc, chỉ không cách nào đoàn kết thôi.
Khi nhân tộc đối mặt tuyệt cảnh, chắc chắn đoàn kết.
Mà tuyệt cảnh đang dần đến.
Một cái trảo to lớn từ trên trời giáng xuống, xua tan biển lửa, như là thái sơn áp đỉnh nện xuống, Quan Thông U vô ý thức nhấc kích ngăn cản, một cỗ cự lực khó có thể tưởng tượng ầm ầm hạ xuống, chấn động đến hắn phun máu rơi xuống, báng thương run rẩy, một thân chân khí của hắn kém chút bị đánh tan.
Hắn rơi xuống mấy trăm dặm mới ổn định thân hình, hắn ngẩng đầu nhìn lại, Thiên Ô thủ lĩnh cao cao tại thượng đối diện nhìn hắn há mồm, cuồn cuộn liệt diễm ngưng tụ từ bên trong mỏ chim thành vòng xoáy, vận sức chờ phát động, một cỗ lực lượng kinh khủng đang tốc độ cao tụ tập.
Giờ khắc này, hắn cảm giác mình thân ở trong lò lửa của tiên thần, bốn phương tám hướng đều là lửa, ngẩng đầu thấy đầu Thiên Ô thủ lĩnh khổng lồ như vậy, có cảm giác áp bách như vậy.
Quan Thông U thật lâu không có cảm giác bất lực như thế.
Đáng chết
······
Ánh mắt Quan Thông U đỏ bừng, dứt bỏ hết thảy suy nghĩ.
Chết trận đi!
Xứng đáng tập võ cả đời.
Hắn sinh ra trong nhân tộc, võ truyền lại từ nhân tộc, nên vì nhân tộc chết trận.
Quan Thông U nộ khiếu một tiếng, nhấc kích đánh tới.
Oanh một tiếng nổ vang rung trời, Quan Thông U cảm giác lỗ tai của mình đều sắp mất thông, hắn trừng to mắt, mặt lộ vẻ vẻ không thể tin được.
Chỉ thấy một đường kim quang to lớn phóng tới từ bên ngoài biển lửa, xuyên thấu biển lửa, đánh xuyên đầu Thiên Ô thủ lĩnh.