Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 509: Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận (1)

Chương 509: Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận (1)
Khi thiên địa khôi phục màu sắc, mọi người trong đình viện Long Khởi sơn lấy lại tinh thần, dồn dập kinh hô, sợ hãi than Đạo Tổ thần thông quảng đại.
- Tù Thiên võ đế nhất kiếm khai thiên, ta cảm giác chưa chắc hùng vĩ bằng Đạo Tổ Xạ Nhật.
- Đạo Tổ, ngài đã là Võ Đế sao?
- Cái gì Võ Đế, chủ nhân ta là tiên nhân, há lại là mãng phu tập võ?
- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, xác thực không thể tin được, ta đột nhiên cũng muốn luyện võ học cung tiễn.
- Cung tiễn không quan trọng, cho dù không có cây cung này, Đạo Tổ cũng có rất nhiều biện pháp khác.
Nghe mọi người thảo luận, mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, trong lòng có chút tiếc nuối.
Mặc dù đám Thiên Ô gây sự đều chết hết, nhưng cũng không phải diệt tộc Thiên Ô nhất tộc, lúc trước hắn hỏi thăm qua Thiên Ô bị Sơn Hải kinh khống chế, biết được Thiên Ô nhất tộc không có nơi ở cố định, chúng nó ngao du thiên hạ, không kiêng nể gì cả, hưởng thụ vạn vật kính sợ.
Bất quá chết nhiều Thiên ô như vậy, Thiên Ô đoán còn lại chừng chỉ dám cầu viện, không dám tự mình đến đây.
Khương Trường Sinh cất kỹ Xạ Nhật thần cung, nói:
- Hảo hảo luyện công đi, cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi cũng có thể đi đến loại trình độ này, thậm chí càng mạnh.
Nói xong, hắn đi về phía phòng ở của mình.
Hắn nói lời này để mọi người máu nóng sôi trào.
Nhất là Diệp Tầm Địch, Khương Tiển, bọn hắn hiếu chiến nhất bị nhen lửa.
Cơ Võ Quân kiến thức rộng rãi, tự nhiên không có dễ tin, thực lực Đạo Tổ như vậy cũng không phải chỉ dựa vào nỗ lực thì có thể đạt tới.
Tâm tình nàng hết sức phức tạp.
Đại nạn như thế, vậy mà không có Chiến thần Thánh triều ra mặt, làm hậu nhân hoàng thất Cơ gia, trong lòng nàng hết sức oán giận, nhưng lại hiểu rõ những người kia nghĩ gì, theo bọn hắn nghĩ, kiếp nạn này chết nhiều người, chỉ cần nhân tộc còn thì sẽ có hi vọng, nếu bọn họ ra tay, bị yêu tộc để mắt tới, ngược lại được không bù mất.
Chiến thần Thánh triều mười không còn một, bọn hắn muốn súc tích lực lượng, chờ đợi nhân tộc nhấc lên thời điểm phản công.
Mặc dù có thể hiểu được, nhưng nàng vẫn rất khó chịu, loại khó chịu này chuyển hóa kính nể Đạo Tổ thao thao bất tuyệt.
Đạo Tổ do dự, nhưng hắn lựa chọn ra tay, luận dũng cảm, Đạo Tổ không thua những chiến thần kia.
Ngoại trừ Chiến thần Thánh triều, còn có những hoàng triều muốn tranh đoạt khí vận Thánh triều, đều không đủ thành đạo.
Cơ Võ Quân lần đầu cảm thấy Đại Cảnh thật có hi vọng thành tựu Thánh triều.
Ít nhất Thánh triều không phải biệt khuất từ từ đi tới, mà là thẳng tiến không lùi, lôi kéo khắp nơi, đánh xuống.
Không chỉ tàn nhẫn khi nhân tộc vận triều khác, càng không sợ yêu tộc.
Đây mới là tư thái của Thánh triều.
Tâm tính Cơ Võ Quân sinh ra biến hóa, trước đó chỉ muốn theo Đạo Tổ tập võ, ngược lại nàng không chỗ có thể đi, nói giúp Đại Cảnh, chẳng qua là trao đổi đồng giá, mà giờ khắc này, nàng thật muốn trợ Đại Cảnh.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Khương Tiển, lại nghĩ tới Khương Triệt, trong lòng nàng sinh ra một suy đoán to gan.
Mặc dù không hợp lý, nhưng một khi tiếp nhận suy đoán này, hết thảy hoang mang sẽ được giải thích.
Thậm chí suy đoán này trở thành sự thật, nàng càng có lòng tin với Đại Cảnh.
Cùng lúc đó, tất cả Nhân tộc toàn bộ Vô Tận Hải Dương đều đang kinh nghị việc này, tuyệt đại đa số người không biết là ai bắn nổ Thái Dương, nhưng người Đại Cảnh biết được, việc này không sớm thì muộn sẽ lên men, truyền khắp thiên hạ.
Rất lâu.
Sinh tồn ban thưởng Khương Trường Sinh chờ đợi đã lâu cuối cùng đã đến.
【 Thái Hòa năm thứ bảy, Thiên Ô nhất tộc vì tìm đồng bào, cùng nhau hành động, đốt cháy Vô Tận Hải Dương, mang đến thao thiên đại kiếp cho Vô Tận Hải Dương, ngươi kịp thời ra tay, vượt qua một trường kiếp nạn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng -- pháp bảo - Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận 】 .
Kiếm trận.
Bất quá như thế nào là pháp bảo?.
Không phải trận pháp sao?
Khương Trường Sinh hứng thú, tiếp nhận truyền thừa.
Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, chính là ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm tạo thành, kiếm trận vừa ra, Nhật Nguyệt có thể điên đảo, phạm vi của kiếm trận có thể mở rộng không giới hạn, chủ yếu xem ở linh lực người thi trận, chỉ cần linh lực đủ nhiều, thậm chí có khả năng bao trùm toàn bộ thiên địa, kiếm trận mạnh mẽ có hạn mức cao nhất cực cao, có thể khốn địch, có thể giết địch, có thể khiến kẻ địch hình thần câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Chỉ cần thao túng ba mươi sáu chuôi Càn Khôn kiếm liền có thể tự chủ bày trận.
Khương Trường Sinh lấy pháp bảo ra, từng thanh từng thanh thanh đồng kiếm thật nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, nhưng kiếm này giống nhau như đúc, hoa văn đẹp đẽ, lộ ra khí tức thanh lương, một tay hắn đã có thể giữ hết thảy Càn Khôn kiếm trong lòng bàn tay.
Hắn bắt đầu luyện hóa cấm chế của kiếm trận.
Quá trình trọn vẹn bỏ ra hai ngày hai đêm, Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận mới nhận hắn làm chủ, tay phải hắn nâng lên, từng chuôi Càn Khôn kiếm nhỏ như ngón tay đang xoay tròn phía trên lòng bàn tay của hắn, tùy tâm biến ảo trận hình, có chút huyễn lệ.
Còn không tệ, rất thú vị.
Khương Trường Sinh mang theo Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận đi ra phòng ốc, giờ phút này đã là hoàng hôn.
Mọi người bên trong viện luyện công dồn dập mở mắt, nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Kiếm Thần đầu tiên chú ý tới kiếm trong tay hắn, tò mò hỏi:
- Đạo Tổ, trong tay ngài là ...
Khương Trường Sinh nói:
- Hai ngày qua tâm thần không yên, luyện một chút đồ chơi nhỏ, không có trọng dụng gì, chỉ để chơi đùa.
Nhìn ba mươi sáu chuôi tiểu kiếm xoay quanh trong lòng bàn tay của hắn, Kiếm Thần không có suy nghĩ nhiều, kiếm nhỏ như thế xác thực không có bao nhiêu lực sát thương.
Bất quá suy nghĩ đến lá cây màu vàng óng của Đạo Tổ, hắn lại cảm thấy vật này khả năng có diệu dụng.
Những người khác nghĩ cũng gần như thế, bất kỳ vật gì trong tay Đạo Tổ đều có thể biến thành thần binh giết địch, tiểu kiếm dạng này cho bọn hắn chỉ có thể làm ám khí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất