Chương 538: Thiên hạ nhất thống, Thiên Cảnh đại địa (2)
Long mạch đại lục mặc dù thường có chiến tranh, nhưng nội chiến tranh Đại Cảnh đã ngừng mấy chục năm, các triều cảm nhận về Đại Cảnh đã chuyển biến tốt đẹp, lại thêm Đạo Tổ cứu người trong thiên hạ miễn trừ mặt đất sụt lún, yêu tộc họa các loại kiếp nạn, các triều đều tin phụng Đạo Tổ.
Thiên hạ nhất thống, chính là việc trọng đại mà Long Mạch đại lục năm ngàn năm khó gặp.
Lần này nhất thống, Đại Cảnh cho các triều mặt mũi, tính là nhất thống hòa bình.
Tháng bảy.
Thiên tử hạ lệnh, đi tới các Quân các nước chư hầu thành lập truyền tống trận, Võ phủ.
Thành lập Võ phủ có thể làm cho các chư hầu càng nhanh dung hợp, đi đến thống nhất chân chính.
Tháng tám, Khương Triệt cuối cùng dành được chút thời gian rảnh rổi đến bái phỏng Khương Trường Sinh, Khuong Khánh cũng đi theo đến đây.
Ngoại trừ Lâm Hạo Thiên, Khương Tiển, Bình An, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần, Dương Chu đã trở về, không giống với ba vị yêu nghiệt kia, bọn hắn càng cần thời gian luyện công, mà không phải dựa vào chiến đấu mạnh lên.
- Đạo Tổ, ta phải mời ngài một chén, Đại Cảnh thống nhất thiên hạ, công lao của ngài lớn nhất.
Khương Triệt kích động nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Chuyển đến Thái Hoang bảy năm, bảy năm trôi qua, Đại Cảnh không có đối động binh thương với vận triều khác, lại thuận lợi thống nhất thiên hạ, chỉ vì hoàn cảnh Thái Hoang quá hung hiểm, các phương vận triều khó mà sinh tồn.
Hung thú bên trên mặt đất khoảng cách Thiên Cảnh đại lục cực xa, nhưng dưới nền đất còn ẩn giấu đi rất nhiều Hung thú, những đầm lầy, dòng sông, rừng cây dựng dục kỳ trân dị bảo đều ẩn chứa nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, thậm chí có người bị một khối Tiểu Thạch Đầu theo ở trên vách đá đến rơi xuống nện thành thịt nát, các triều nhiều lần nếm thử khai hoang, tuy có thu hoạch, nhưng thương vong càng lớn, cuối cùng không thể không thần phục Đại Cảnh.
Thuận Thiên hoàng đế không thống nhất thiên hạ, là bởi vì tài nguyên Long Mạch đại lục có hạn, còn cần chuyển di mâu thuẫn bên trong, nhưng bây giờ, Đại Cảnh không cần cân nhắc, tại Thái Hoang, tài nguyên vô cùng vô tận, vấn đề gì đều có thể giải quyết.
Cứ theo đà này, trăm năm về sau, Đại Cảnh tất nhiên thuế biến.
Khương Triệt đã bắt đầu huyễn tưởng Đại Cảnh trăm năm sau mạnh bao nhiêu.
Chờ Đại Cảnh trưởng thành, lại trở lại Vô Tận Hải Dương, hùng tâm thôn tính thiên hạ, tấn thăng Thánh triều, sao mà hùng tráng.
- Bây giờ dân tâm Đại Cảnh cùng chung một hướng, võ đạo phồn vinh, Đạo Tổ, ta lần đầu tiên cảm nhận được Đại Cảnh quyết tâm có thành tựu Thánh triều, thậm chí chúng ta không cần chiếm đoạt vận triều khác, an tâm phát triển bản thân cũng đủ để tấn thăng Thánh triều.
Khương Triệt có men say, gương mặt ửng đỏ, hào khí vượt mây nói.
Hắn vỗ vỗ bả vai Khương Khánh, nói:
- Khánh nhi, chờ ngươi làm Thiên Tử, nhất định phải nỗ lực hướng về phía mục tiêu Thánh triều, mặt khác, giám sát võ đạo hoàng thất...
Đối mặt Khương Triệt nhắc nhở, Khương Khánh vội vàng nhận lời.
Khương Trường Sinh cười nhìn một màn này.
Mộ Linh Lạc ngồi ở bên cạnh hắn, thấp giọng cười nói:
- Bây giờ đúng là thịnh thế, ngay cả Mộ gia cũng đang trắng trợn khai thác Thái Hoang, chỉ cần võ đạo Đại Cảnh càng ngày càng mạnh, có lẽ thật không cần trở về đã có thể thành tựu Thánh triều.
Cơ Võ Quân cảm khái nói:
- Phát hiện Thái Hoang đúng là đại hạnh của nhân tộc, bất quá chỉ có Đạo Tổ có thể phát hiện, những võ giả khác, đều phải dựa vào bản thân tìm kiếm, cho dù phát hiện, mong muốn di chuyển, cũng chỉ có thể di chuyển một số người, sao có thể giống như Ðạo Tổ, mấy ngày đã di chuyển nhiều người như vậy, bây giờ thịnh thế đúng là do Đạo Tổ sáng lập, những người khác không thể phục chế, Thánh thượng Thánh triều cũng không thể.
Nói lời này để Khương Trường Sinh nghe rất thoải mái.
Diệp Tầm Địch cười ha hả nói:
- Đúng thế, Đạo Tổ là người nào, tiên nhân trên trời hạ phàm, Thánh thượng Thánh triều mạnh hơn cũng là phàm phu.
Lại bị nữ nhân này vượt lên trước, đáng giận.
Diệp Tầm Địch thật bội phục Cơ Võ Quân, luôn có thể tận dụng triệt để vuốt mông ngựa, then chốt vẫn cầm Thánh triều ra tham khảo, điểm này, lời hắn nói không hề có trọng lượng, hắn cũng không thể cầm người Thiên Hải tới nịnh bợ Đạo Tổ?
Bầu không khí trong đình viện càng ngày càng vui sướng.
Khương Trường Sinh tự mình uống rượu, trong lòng thì đang suy nghĩ chuyện khác.
Theo bảy đại Yêu Thánh quật khởi, từng vận triều bên trên Vô Tận Hải Dương đều nhấc lên chiến loạn, tất cả đều đang chống cự yêu tộc xâm lấn, rất nhiều hương hỏa tín đồ của hắn đều đang kêu rên việc này.
Khương Trường Sinh chỉ có thể bảo trì mỗi tháng giúp hương hỏa tín đồ một lần, hắn cũng sẽ không chậm trễ bản thân tu hành, đối với những hương hỏa tín đồ tuyệt vọng kia, hắn báo mộng để bọn hắn theo hướng bắc thoát đi.
Chớ nhìn hắn chỉ dùng nửa ngày đã từ Long Mạch đại lục đến Thái Hoang, trên thực tế khoảng cách vô cùng xa xôi, mà bản thân Long Mạch đại lục là thuộc về khu vực biên giới nhân tộc, hương hỏa tín đồ địa phương khác muốn chạy tới Thái Hoang, sợ là cần đời đời nỗ lực.
Ít nhất, Khương Trường Sinh cho bọn hắn hi vọng. Tuế nguyệt hắc ám, không có hi vọng là đáng sợ nhất.
Hôm sau trời vừa sáng.
Đình viện khôi phục lại bình tĩnh.
Kiếm Thần cùng Mộ Linh Lạc đang thảo luận Kiếm đạo, sau khi nhận được Tù Thiên kiếm, Mộ Linh Lạc bắt đầu nghiên cứu Kiếm đạo, Kiếm Thần cũng cần người khác cùng mình nghiên cứu thảo luận.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn về hướng phía nam.
Hắn có thể cảm giác được giữa thiên địa có một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng đang rung chuyển võ đạo linh khí.
Bọn người Cơ Võ Quân không có phát giác được.
- Ta muốn biết cỗ lực lượng ta hiện tại đang suy nghĩ mạnh bao nhiêu?
[ Không thể diễn toán, nhân quả này không ở bên trong phạm vi hệ thống dò xét đã biết ].
Khương Trường Sinh cũng không có thất vọng, cỗ lực lượng kia xác thực vô cùng xa xôi, đoán chừng đang ở bên Vô Tận Hải Dương, thậm chí có khả năng ở phía sau yêu tộc.
Đến cùng là tồn tại mạnh mẽ như thế nào mới có thể rung chuyển đến võ đạo linh khí Thái Hoang.
May mắn cách đối phương đủ xa.