Chương 540: Thời đại dã man, quật khởi cùng ngăn chế (2)
Qua một đoạn thời gian nữa, hết thảy đều sẽ khôi phục ổn định.
Mà khi đó, Đại Cảnh chắc chắn thuế biến...
Núi cao liên miên, sông lớn như đại dương mênh mông lao nhanh.
Lâm Hạo Thiên, Khương Tiền, Bình An đứng trong một đám nham thạch to lớn, đưa mắt nhìn về phía phương xa, theo ánh mắt của bọn hẳn nhìn lại, phần cuối mặt đất có một ngọn núi lửa vô cùng vĩ ngạn, miệng núi lửa cuồn cuộn dung nham, tráng lệ phi phàm.
Khương Tiển tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, chậm rãi nhắm lại con mắt thứ ba, hắn trầm giọng hỏi:
- Thật muốn lên sao?
Lâm Hạo Thiên xắn tay áo lên, cười nói:
- Lên thôi, đối phương tuy là Động Thiên cảnh, nhưng cảm giác kém xa Kiếm Thần tiền bối, đừng quên, Kiếm Thần tiền bối cũng chỉ là Nhất Động Thiên, ba người chúng ta hợp lại, bắt không được Nhất Động Thiên? Ta có thể cảm nhận được huyết mạch của tên kia không tầm thường, sau khi ta hấp thu có thể trở nên mạnh hơn, các ngươi cũng có thể mượn dùng khí huyết của hắn thổi luyện thể phách, Càn Khôn cảnh đánh Động Thiên cảnh là cơ hội khó được, nhất là đối phương còn bị lạc đàn.
Ánh mắt Khương Tiển lấp lánh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đi ra nhiều năm như vậy, bọn hắn đã rời xa Thiên Cảnh đại lục, bọn hắn thấy được rất nhiều Hung thủ, cơ hồ mỗi tháng đều có đại chiến sinh tử, nhưng chính là loại cuộc sống này để bọn hắn vô cùng mê muội, thuế biến bên trong lần lượt tử cảnh, thương thế sẽ chỉ làm bọn hắn niết bàn trùng sinh, trở nên càng thêm cường đại.
Bọn hắn trước đó gặp phải Hung thú phần lớn đều dùng chủng tộc mà tính, phần lớn Hung thủ lạc đàn có thực lực khủng bố, Hung thú thần bí ở bên trong núi lửa trước mặt thì không có mạnh như vậy.
- Ta muốn ăn thịt...
- Ăn thịt...
Bình An nhếch miệng cười nói, hắn sẽ không tham gia thảo luận, chỉ muốn chiến đấu, chỉ muốn ăn thịt.
Lâm Hạo Thiên cùng Khương Tiền liếc nhau, đều buồn cười.
Rất nhanh, Thiên Thương lôi ưng bay trở về, bẩm báo tình huống cho Lâm Hạo Thiên, xác định bên trong trong vòng nghìn dặm không có hung thú khác, ba người hành động.
Ba người bay tới gần núi lửa, Khương Tiến, Bình An phân tán bao vây núi lửa, Lâm Hạo Thiên một ngựa đi đầu chui vào miệng núi lửa.
Oanh một tiếng nổ vang rung trời, miệng núi lửa nổ tung, đá vụn xen lẫn dung nham bay vụt, xuyên thủng biển mây cuồn cuộn.
Một thân ảnh khủng bố bay ra từ bên trong núi lửa, đây là một đầu thằn lằn to lớn mọc ra hai cánh, lông vũ màu đen, cổ hơi dài, trên đầu mọc ra một cây sừng thú uốn lượn đi tới phía trước, lưỡi dài vòng quanh thân thể Lâm Hạo Thiên, muốn nuốt hắn vào, nhưng hắn xuất ra hắc bạch nhị khí ngưng tụ thành một hư ảnh to lớn, chống đỡ miệng Vũ Sí Hắc Tích, răng nhọn sắc bén cũng không cách nào nghiền nát hư ảnh.
Khương Tiển tiến lên, hai tay vung lên Tam Tiên Lưỡng Nhận Đạo, nộ đập trên đầu Vũ Sí Hắc Tích, như cùng một cây gậy như ý đập trúng một ngọn núi, trong nháy mắt đánh bay ngọn núi này ra ngoài, cảm giác lực lượng nổ tung.
Lâm Hạo Thiên thoát khỏi, thả người vọt lên, đánh tới một quyền, hắc bạch nhị khí lượn lờ cánh tay của hắn, phía trước một quyền, hư ảnh một thanh trường thương trắng đen xen kẽ ngưng tụ mà thành, như là như thực chất đâm xuyên Vũ Sí Hắc Tích.
- Rống...
Vũ Sí Hắc Tích phát ra tiếng gầm gừ như sư như hổ, kinh thiên động địa.
Bình An cười lớn vung chùy đánh tới, song chùy nện ở trên đầu lâu của nó, nện đến Vũ Sí Hắc Tích choáng váng đầu óc.
Khương Tiền lần nữa nhào tới, hai người không có võ học tinh diệu, hoa lệ, toàn bằng lực lượng thân thể, quả thực là đánh cho tôn Vũ Sí Hắc Tích có thể so với Nhất Động Thiên liên tục kêu rên.
Nửa nén hương thời gian trôi qua.
Dưới chân núi lửa, thi thể Vũ Sí Hắc Tích nằm trên mặt đất, đầu của nó đã bị nện nát, máu thịt be bét.
Lâm Hạo Thiên cười nói:
- Hung thú Thái Hoang tuy mạnh, nhưng không hiểu võ học, vẫn như cũ dựa vào bản năng chiến đấu, quá dễ đối phó.
Khương Tiển cau mày, nói:
- Tiếng rống của cái tên này có điểm gì là lạ, đều sắp chết, còn hung hăng gọi, chẳng lẽ triệu hoán cái gì?
Lâm Hạo Thiên nghe xong nói ngay:
- Vậy chúng ta nên đi mau thôi, đi địa phương khác xử lý nó.
Ba người hành động, nâng lên Vũ Sí Hắc Tích khổng lồ như núi bay đi.
Sau nửa canh giờ, cuồn cuộn mây đen phía trên miệng núi lửa toát ra một đôi mắt khủng bố, con mắt còn muốn khổng lồ hơn núi lửa phía dưới, ngay sau đó cặp mắt kia tan biến bên trong một mảnh mây đen, lông vũ to lớn rơi xuống, rơi vào trên dòng sông dung nham dưới chân núi vậy mà ngăn chặn đầu viêm hà khủng bố rộng chừng trăm trượng này, nhiệt độ dung nham cực cao càng không cách nào hòa tan nó.
....
Mùa thu thời gian đến.
Mặc dù Đại Cảnh chuyển đến Thái Hoang, nhung một năm bốn mùa lại không có biến hoá quá lớn.
Một ngày này, Khương Trường Sinh đang luyện đan, dược liệu là kỳ trân dị bảo Đại Cảnh vừa thu thập tới, hắn muốn thử xem có thể luyện chế ra Tẩy Tủy đan phẩm chất cao hay không, nếu thành công, vậy thì có hi vọng để tất cả người Đại Cảnh đều thuế biến.
Tại Thái Hoang, dạng dược liệu này cũng không có quá nhiều, mà Đại Cảnh cũng bắt đầu trồng trọt.
Đúng lúc này, Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, đứng dậy, Bạch Kỳ dựa vào bắp đùi hắn không để ý, đâm đầu vào dược đỉnh phía dưới, bỏng đến vội vàng nhảy dựng lên.
- Chú ý đùng để lửa tắt, ta đi một chút sẽ trở lại.
Khương Trường Sinh vứt xuống câu nói này liền biến mất ở tại chỗ.
Diệp Tầm Địch khẩn trương, nhìn về phía Cơ Võ Quân, hỏi:
- Sẽ không phải có yêu tộc truy sát đến Thái Hoang chứ?
Cơ Võ Quân trợn trắng mắt, nói:
- Làm sao có thể, Thái Hoang sao mà xa xôi, ngay cả Thánh triều cũng không có phát hiện, yêu tộc bây giờ còn đang tàn sát nhân tộc, nào có thời gian đuổi tới?
Nàng tin tưởng Đạo Tổ, Đạo Tổ nói qua Thiên Ô nhất tộc không có khả năng lại truy tìm đến hắn.
Đã như vậy, vậy chỉ có thể là bên trong Thái Hoang xuất hiện phiền toái.