Chương 547: Đột phá thời cơ, sống uổng phí năm ngàn năm (1)
Thái Hòa năm hai mươi chín, lại là một năm mùa hạ.
Theo Mộ Linh Lạc, Diệp Tâm Địch, Kiếm Thần rời khỏi, đình viện của Khương Trường Sinh trở nên quạnh quẽ.
Một ngày này, Bạch Kỳ, Hoàng Thiên, Hắc Thiên phân biệt ngâm ở trong ba được đỉnh, nước thuốc nóng bỏng, mặt ngoài lại đốt liệt diễm.
Khương Trường Sinh luyện hóa móng vuốt Thái Hoang Lân Giao, cho ba yêu tôi thể, chúng nó vừa hay lợi dụng Thiên Diễn võ pháp hấp thu.
Còn về những người khác, Khương Trường Sinh cũng các lưu lại một phần, sau đó để từng người bọn họ tôi thể.
Bạch Kỳ như đang tắm trong suối nước nóng, dảm khái nói:
- Quan Thông U thật không tầm thường, pháp này thật sự lợi hại, rất thư thái, ta cảm giác lập tức thuế biến, Diệp Tâm Địch, Kiếm Thần rời khỏi quá sớm, cũng không biết có hối hận hay không.
Khương Trường Sinh đi đến trước mặt được đỉnh của Cơ Võ Quân, bắt đầu thả nước thuốc, đồng thời trả lời:
- Đừng suy nghĩ, pháp này đã kinh động truyền khắp thiên hạ, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ nắm giữ.
- Cũng thế.
Bạch Kỳ cảm thấy có lý.
Cũng không lâu lắm, Khương Trường Sinh phối chế xong nước thuốc cho Cơ Võ Quân.
Co Võ Quân lại có chút nhăn nhó, hỏi:
- Cần cởi y phục sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Ta sẽ tạo ra một băng tầng che giấu người, thuận tiện phòng ngừa dược lực tán đi.
Thái Hoang Lân Giao ẩn chứa hỏa thuộc tính mạnh mẽ, dùng Đại Băng Phong Thần Thuật còn có thể phòng ngừa hỏa khí tiêu tán.
Co Võ Quân gật đầu, Bạch Kỳ không phục, cũng muốn có đãi ngộ này.
Rất nhanh, trong đình viện nhiều thêm bốn tượng băng lớn.
Khương Trường Sinh một lần nữa ngồi ở dưới Địa Linh thụ, tò mò suy nghĩ:
- Lực lượng yêu thú được xưng là yêu lực, lực lượng võ giả được xưng là chân khí, Hung thú thì sao?
Tạm thời vẫn chưa có người nào suy nghĩ vấn đề này, mà Hung thú phần lớn sẽ không lợi dụng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể, theo thói quen dùng thân thể chiến đấu.
Khương Trường Sinh thật không có đi chuyên môn đặt tên, hắn tin tưởng trong Thái Hoang tất nhiên cất giấu Hung thú cực kỳ cường đại lại có linh trí cao, dù sao lúc mới đến, hắn đến mức có thể so với Võ Đế tồn tại.
Trong tầng băng.
Cơ Võ Quân một bên hấp thu nước thuốc, một bên không hiểu thấu suy nghĩ:
- Đạo Tổ thần thông quảng đại, tầng băng này lại là chân khí hắn biến thành, hắn có thể thấy hay không...
- Hẳn là sẽ không, Đạo Tổ không phải loại người như vậy, Mộ cô nương tới lâu như vậy, cũng không có thấy hắn động nàng, ai, ta đến cùng đang suy nghĩ gì, thật sự không biết e lệ...
Hơi nóng thổi ở trên mặt nàng, cái cổ trên mặt tất cả đều là mồ hôi, vành tai và gương mặt đỏ bừng, không biết là nước thuốc có hiệu quả, hay là nguyên nhân khác.
Một tháng sau.
Cơ Võ Quân, Bạch Kỳ ba yêu đều sơ lược nắm giữ hỏa diễm của Thái Hoang Lân Giao, bất quá đây chẳng qua là hỏa diễm của bản thân Thái Hoang Lân Giao, Khương Tiển khác biệt, còn thu được tư cách triệu hoán Địa Hỏa của Thái Hoang Lân Giao, khoảng cách cực lớn.
Nhưng bất kể nói thế nào, Thiên Diễn võ pháp mạnh mẽ xem như được nghiệm chứng, thể phách các nàng được tăng cường rất nhiều, nhất là Bạch Kỳ yếu nhất, nó cảm thấy đã giảm bớt đi mình mấy chục năm khổ tu.
Bạch Kỳ xúc động đến hỏng, đột nhiên rất muốn ra ngoài, nhưng cuối cùng nhất vẫn là nhịn được.
Tất cả mọi người rời đi, chủ nhân sẽ tịch mịch bao nhiêu.
Đi theo chủ nhân mới có chỗ tốt, chủ nhân lại không thiếu thủ hạ mạnh mẽ, hắn thiếu chính là áo bông nhỏ thân mật.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Kỳ đã không còn muốn ra đi.
Cũng là Hoàng Thiên, Hắc Thiên la hét muốn đi ra ngoài, Khương Trường Sinh yêu cầu chúng nó đi đến Càn Khôn cảnh, mới có thể thả chúng nó ra ngoài, hai yêu lập tức tìm tới mục tiêu, tràn ngập đấu chí luyện công.
Cơ Võ Quân cũng không có lựa chọn ra ngoài, Thiên Diễn võ pháp tuy mạnh, nhưng dưới cái nhìn của nàng, tìm kiếm Hung thú, luyện hóa gân cốt Hung thú đều cần thời gian, võ học của nàng, tư chất đầy đủ đền bù.
Nói cho cùng, Thiên Diễn võ pháp thích hợp người gặp được bình cảnh, hoặc là người tư chất hơi kém, thể chất của nàng vốn rất mạnh mẽ.
Thời gian ba năm đi qua.
Thái Hòa năm ba mươi hai, đình viện vẫn thanh nhàn như cũ.
Khương Trường Sinh ngày ngày khổ tu, cuối cùng cảm nhận được thời cơ đột phá.
Tính toán ra, Đại Cảnh đi vào Thái Hoang đã qua mười chín năm, mà hắn cách lần trước đột phá đã qua tám mươi bảy năm.
Linh lực của hắn đã đi đến trạng thái bão hòa, sau đó phải làm chính là lĩnh hội tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công, nghênh đón thiên kiếp đến, quá trình này sẽ không quá lâu.
Mạnh lên!
Vì chờ lần đột phá này, có thể nói Khương Trường Sinh nhẫn nhịn rất lâu.
Sở dĩ tới Thái Hoang, chính là muốn thuận lợi sống đến ngày đột phá.
Cái này cũng nhờ vào thiên địa linh khí Thái Hoang vượt xa Long Mạch đại lục, thay hắn tiết kiệm được không ít thời gian.
Khương Trường Sinh đứng dậy, bắt đầu chuyển động gân cốt.
Bạch Kỳ mở to mắt, hưng phấn hỏi:
- Chủ nhân, ngài muốn xuất thủ rồi?
Hoàng Thiên, Hắc Thiên, Cơ Võ Quân mở to mắt nhìn về phía hắn.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Cái gì ra tay, ta cũng không phải người hiếu chiến, chẳng qua là giãn ra gân cốt, hôm nay tâm tình không tệ.
Tâm tình không tệ, lại muốn chuyển động gân cốt...
Bạch Kỳ sáng mắt lên, xúc động hỏi:
- Chủ nhân, ngài lại muốn độ kiếp rồi sao?
Nghe vậy, Khương Trường Sinh lườm nó một cái.
Tên này làm sao luôn đoán được chuẩn như vậy?
Sau này không thể để cho nó rời khỏi, nếu bị kẻ địch bắt lấy thì phiền toái.
Cơ Võ Quân động dung, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Ngài đều là tiên nhân, còn có thể độ kiếp đột phá?
Khương Trường Sinh nói:
- Tu hành chi đạo là không có cuối, vĩnh viễn không nên cảm thấy mình vô địch.
Cơ Võ Quân ghi nhớ, đồng thời khâm phục Khương Trường Sinh.
Trách không được Đạo Tổ một mực đợi ở trên núi, rất ít xuống núi thư giãn tâm tình, đây mới là tâm của cường giả, kiên cường, một lòng.
Ánh mắt Cơ Võ Quân tràn ngập sùng bái, nàng cũng muốn giống như
Khương Trường Sinh, say mê võ đạo, không nhận thế tục ảnh hưởng, trừ không phải nhân tộc cần nàng ra tay.