Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 548: Đột phá thời cơ, sống uổng phí năm ngàn năm (2)

Chương 548: Đột phá thời cơ, sống uổng phí năm ngàn năm (2)
Đúng lúc này.
- Được rồi, ta rút về lời mới nói, ta xác thực muốn ra tay.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên nói, được Bạch Kỳ, Cơ Võ Quân nghe sửng sốt.
Chẳng lẽ Đại Cảnh gặp khó?
Bầu trời hoàng hôn, hoang nguyên vô biên vô hạn, bên cạnh một đầu sông lớn mãnh liệt, Khương Tiền, Lâm Hạo Thiên, Bình An đang uống nước giải khát.
Võ giả không thể tích cốc, bọn hắn cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, dưới tình huống không thể ăn uống, chân khí chỉ có thể để bọn hắn sống lâu.
Một quãng thời gian.
Lâm Hạo Thiên rửa mặt, cảm khái nói:
- Lúc trước tên kia chạy thật nhanh, chui vào lòng đất, lập tức đã không thấy tăm hơi.
- Thật muốn học thuật đào đất của tiền bối, dạng này là có thể đuổi kịp.
Khương Tiển cười nói:
- Sư tổ thi triển là pháp thuật, không phải phàm phu chúng ta có thể học.
Lâm Hạo Thiên cười nói:
- Ta cũng chỉ nói một chút, lão nhân gia ông ta đã vì chúng ta cung cấp rất nhiều võ học, ta sao có thể lại tham lam xin thêm.
- Nhìn càng nhiều, chỉ có chút tiếc nuối, tên kia khẳng định có khí vận, nếu bắt lấy, ngươi lại có thể mạnh lên, có lẽ Nhị Động Thiên cũng sẽ không quá xa.
Khương Tiển gật đầu nói:
- Xác thực có khí vận, ta cảm nhận được, bất quá không cần phải gấp gáp, khí vận Hung thú lần trước kia vẫn còn chưa dùng xong.
Lâm Hạo Thiên liếc nhìn thụ nhãn trên trán hắn, cảm khái nói:
- Con mắt này của ngươi thật bá đạo, ta mặc dù đạt được Võ Đế truyền thừa, cũng không bằng ngươi, thật hiếu kỳ tổ tiên Khương gia các ngươi là ai, chẳng lẽ cũng là một vị Võ Đế? Trên trán Thiên Tử, Thái Tử cũng có một đạo tế văn chẳng lẽ bọn hắn cũng có thể mở mắt?
Tổ tiên Khương gia ta là ai à?
Nói ra sợ hù chết ngươi!
Trong lòng Khương Tiển đắc ý, trên mặt thì mây trôi nước chảy, nói:
- Thật ra chủ yếu là Hung thú có khí vận đặc thù, ta tại Đại Cảnh cũng có thể hấp thu khí vận tôi thể, nhưng hiệu quả chỉ có thể nói không chậm trễ ta chiến đấu, kém xa hiệu quả khí vận Hung thú tôi thể.
Thái Hoang đối với tất cả mọi người mà nói đều là cơ duyên lớn lao, bao gồm cả Khương Trường Sinh.
Lâm Hạo Thiên không khỏi cảm khái nói:
- Tiền bối thật sự lợi hại, ngồi ở Long Khởi sơn là đã phát hiện được Thái Hoang, mà lại nâng lên đại lục đi tới, thần thông của hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết chúng ta khi nào mới có thể đuổi kịp.
Khương Tiền cười nói:
- Nỗ lực mạnh lên, không sớm thì muộn gì có thể đi đến cảnh giới của lão nhân gia ông ta bây giờ, đến mức đuổi kịp, quên đi thôi, lão nhân gia ông ta cũng đang thay đổi càng mạnh.
Bởi vì biết được thân phận chân thật của Khương Trường Sinh, hắn mới hiểu thiên tư Khương Trường Sinh có bao nhiêu đáng sợ.
Đây là điều làm hắn giật mình nhất.
Sư tổ và Đại Cảnh cùng tuổi, nói cách khác, sư tổ vừa trưởng thành đã vô địch thế gian...
Làm sao đuổi theo?
Khương Tiển âm thầm cảm khái, hắn sở dĩ nhận biết như thê, là bởi vì Khương Trường Sinh còn chưa bại qua, thậm chí không ai có thể làm hắn bị thương Khương Trường Sinh, cho nên hắn cho rằng Khương Trường Sinh rất sớm đã vô địch.
Ngay tại thời điểm hai người cảm khái, Bình An kêu lên:
- Lạnh quá!
Hai người lấy lại tinh thần, phát hiện mặt sông đang bốc lên hơi lạnh, nhưng nước sông vẫn đang mãnh liệt chảy xuôi.
Hai người lập tức đứng dậy, cảnh giác xem xét thiên địa bát phương.
- Các ngươi là loại tộc nào?
Một đạo âm thanh khàn khàn mà già nua vang lên, quanh quẩn giữa thiên địa, để cho người ta không phân rõ âm thanh từ đâu truyền đến.
Lâm Hạo Thiên cao giọng hỏi:
- Người nào? Vì sao giấu đầu lộ đuôi?
Tiếng nói vừa ra, một vệt bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi vào đối diện sông, cả người hắn vòng quanh khói đen, thân hình giống như người, thấy không rõ hình dáng, hấp dẫn nhất ánh mắt ba người Lâm Hạo Thiên là một đôi tay của hắn, chuẩn xác mà nói là một cặp móng.
- Ta sinh tồn năm ngàn năm tại Thái Hoang, chưa từng thấy qua chủng tộc như các ngươi, nói cho ta biết, các ngươi là loại tộc nào?
Ngữ khí của âm thanh già nua vẫn như cũ không thay đổi, để cho người ta nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Khương Tiển đoạt trước một bước, nói:
- Hỏi chúng ta, dù sao ngươi cũng phải tự báo chủng tộc trước chứ.
Hắc ảnh thần bí trả lời:
- Ta không có chủng tộc, ta sinh ra cô độc, nhưng ta muốn sáng tạo chủng tộc, nhưng không biết nên sáng chủng tộc tạo như thế nào, không bằng lấy các ngươi là hình mẫu, như thế nào? Khí tức của các ngươi thật sự quá mỹ vị, làm ta rất muốn ăn các ngươi, mau nói cho ta biết, các ngươi là loại tộc nào, tên gọi là gì, tộc địa các ngươi ở phương nào?
Lời hắn nói để Lâm Hạo Thiên, Khương Tiến nổi da gà.
Sống năm ngàn năm, hơn nữa còn muốn sáng tạo chủng tộc?
Cái kia mạnh bao nhiêu?
Bọn hắn đang muốn trả lời, trước mặt ngưng tụ ra một bóng người màu xanh lam.
Thấy đạo thân ảnh này, bọn hắn lập tức thở dài một hơi.
Đạo Tâm thần chỉ!
- Ngươi là ai?
Hắc ảnh nhìn chằm chằm Đạo Tâm thần chỉ, tò mò hỏi.
Đạo Tâm thần chỉ phát ra âm thanh của Khương Trường Sinh, nói:
- Ngươi không thể động ba người này, khuyên ngươi rời khỏi, bằng không để người sống uổng phí năm ngàn năm.
Giá trị hương hỏa của đối phương vượt qua trăm triệu, có thể so với Yêu Tôn, xác thực rất mạnh mẽ, nhưng cũng không lọt vào pháp nhãn của Khương Trường Sinh.
Ba tiểu tử thúi này thật biết xông xáo, nơi này cách Thiên Cảnh đại lục sao mà xa xôi.
Khương Trường Sinh yên lặng cảm khái, hắn tính toán một thoáng đối phương có thể mời tới thế lực mạnh nhất, vẫn như cũ là giá trị hương hỏa của tên này, nói cách khác, cái tên này chỉ có thể mời mình?
Vậy thì không đáng sợ.
- Các ngươi thật thú vị, các ngươi đã không chịu nói, ta sẽ ăn các ngươi, trí nhớ của các ngươi sẽ nói cho ta biết.
Hắc ảnh cười lạnh nói, đột nhiên duỗi trảo chụp về phía Đạo Tâm thần chỉ, trảo hắn cấp tốc kéo dài, cơ hồ trong nháy mắt sắp bắt được đạo tâm thần chỉ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất