Chương 561: Vị thứ nhất thần sứ, ngũ phương lôi đình (1)
- Đó là cái gì ?
Trong đầu Khuynh Thiên vô ý thức toát ra nghi hoặc dạng này, hắn cũng không kịp hành động.
Không chỉ là hắn, hết thảy võ giả, Yêu thú trên chiến trường đều thấy cảnh này.
Chùm sáng màu trắng đay trời mang theo khí thế thiên băng địa liệt bắn xuống, hai chùm sáng khổng lồ nhất dùng tốc độ cực nhanh bắn trúng hổ yêu bốn mắt cùng thân ảnh to lớn sau lưng.
Quá nhanh!
Nhanh đến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Oanh! Oanh!
Cường quang lấp lánh thiên địa, để giữa thiên địa như chỗ ban ngày, hai Đại Yêu tôn bị chùm sáng màu trắng bao phủ, thân hình dần dần hóa thành tro bụi ở trong ánh sáng trắng sáng chói, chùm sáng đầy trời liên tục hạ xuống, tru diệt từng con Yêu thú, đại địa vì đó lay động.
Võ giả tren không bị dọa đến toàn thân run rẩy, bọn hắn không dám nhúc nhích, sợ bị bắn trúng, có không ít người muốn chạy trốn, kết quả ngược lại đụng vào chùm sáng màu trắng, bị trầy da, dọa đến bọn hắn không còn dám làm loạn.
Sau khi hết thảy võ giả dừng lại, bọn hắn mới phát hiện chùm sáng màu trắng chẳng qua là nhằm vào yêu tộc.
Đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều là chùm sáng màu trắng tạo thành mưa tên, thanh thế hạo đại, mỗi một chùm sáng màu trắng đều có thể tru diệt một con Yêu thú, tràng diện chấn động không gì sánh nổi, thật sâu rung động hết thảy võ giả.
Khuynh Thiên ngây ra như phỗng, khó có thể tưởng tượng đây là võ học hạng gì.
Bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô, đem suy nghĩ của hắn kéo về hiện thực.
- Bàn Cổ cự thần ra tay rồi!
- Là Bàn Cổ Thiên Thần hiển linh.
- Quá tốt rồi, Thiên tộc vạn tuế, Bàn Cổ vạn tuế.
- Trời ạ, chúng ta thắng rồi?
- Đây tuyệt đối là thần tích, tuyệt đối là thần phạt, Thiên tộc đang phù hộ chúng ta!
Lần này, Khuynh Thiên không có tức giận, ngược lại bị chấn động.
Thiên tộc Bàn Cổ thật đang bảo hộ nhân tộc?
Bàn Cổ kia lại mạnh cỡ nào?
Mạnh như Võ Đế, có thể có lực lượng to lớn giống như thế này sao?
Thiên địa không ngừng vang lên tiếng nổ vang rền, từng con Yêu thú bị tru diệt, số lượng lớn Yêu thú tháo chạy bốn phía, nhưng căn bản chạy không khỏi chùm sáng màu trắng truy sát, ngay cả cả yêu vân trên trời cũng bị xua tan, ánh nắng vung vãi nhân gian, mang đến quang minh cho nhân gian.
Trận kiếp nạn liên quan đến trăm vạn vạn người này vì vậy mà bị giải trừ.
Khuynh Thiên mê mang.
Hắn không tin quỷ thần, chỉ tin vũ lực, nhưng hôm nay thấy, hắn không thể đi nghi vấn Bàn Cổ có phải thần hay không?
Võ giả cường đại tới đâu cũng không có khả năng tinh chuẩn tru diệt nhiều Yêu thú như vậy, không có lầm giết một người.
Một bên khác.
Trong Long Khỏi sơn.
Khương Trường Sinh thu cung, hắn thầm mắng một tiếng:
- Thật mệt mỏi, chạy cái gì mà chạy.
Phòng bị liên tưởng đến Đạo Tổ, hắn tận lực cải biến màu sắc của mũi tên, thần niệm pha tạp trong đó, tránh cho thương tới võ giả nhân tộc, nhưng có quá nhiều người dọa đến hoảng hốt chạy trốn, ngược lại thụ thương, nếu không phải hắn sớm dự liệu được một màn này, dùng thần niệm thao túng, đoán chừng có không ít người chết ở trong tay hắn.
Đại giới làm như vậy là tiêu hao quá nhiều linh hồn tinh lực.
Hắn hạ quyết tâm, sau này không thể làm như vậy, trực tiếp giết kẻ địch mạnh nhất, còn lại tì giao cho nhân tộc tự mình đi giải quyết, cho dù chết ở trong tay địch nhân, đó cũng là mình không có năng lực, nếu bị hắn ngộ sát, kia tất nhiên có một nhóm người sẽ trách tội hẳn.
Bạch Kỳ hưng phấn hỏi:
- Giải quyết? Làm sao bắn nhiều tiễn như vậy?
Cơ Võ Quân, Hoàng Thiên, Hắc Thiên cũng nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Vừa rồi tay phải Khương Trường Sinh ra như gió, điện điên cuồng bắn tên, đếm không hết tiễn quang thăng thiên, như pháo hoa to lớn, chọc cho toàn bộ bách tính, võ giả Ti Châu đều đang nghị luận, đều có thể đoán được là Đạo Tổ ra tay, cho nên cũng không có dẫn tới khủng hoảng.
Khương Trường Sinh đi đến trước Địa Linh thụ ngồi xuống, nói:
- Ừm, kẻ địch hơi nhiều.
Cơ Võ Quân quay đầu nhìn về hướng phía nam, ánh mắt phức tạp, nói:
- Xem ra nhân tộc Vô Tận Hải Dương đã lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.
Thiên hạ chỉ có một vị Đạo Tổ, mong muốn cứu vớt cả Nhân tộc, sao mà khó.
Bạch Kỳ hoàn toàn thất vọng:
- Cho dù nhân tộc Vô Tận Hải Dương chết hết, nhân tộc vẫn còn, Đại Cảnh sắp thành khởi đầu mới của nhân tộc,đây không phải chính là lịch sử tuần hoàn sao?
Co Võ Quân khó có được đồng ý, thân là công chúa Thánh triều, nàng hiểu rõ nhất lịch sử nhân tộc, nhân tộc nhiều lần đứng trước mối nguy tuyệt chủng diệt tộc, nhưng người còn sống sót luôn có thể sinh sôi ra càng nhiều người, hình thành nhân tộc càng thêm cứng cỏi.
Đây cũng là nhân tộc, không ngừng vươn lên, vĩnh viễn không buông bỏ.
Thánh triều để vận triều tranh đấu, cũng là căn cứ vào điểm này, mặc dù có rất nhiều người chết, chỉ cần có một buổi sáng sinh ra Võ Đế, nhân tộc sẽ còn có hi vọng.
Hiện tại Đại Cảnh chính là hi vọng.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, bắt đầu lựa chọn tín đồ hương hỏa thích hợp, phú thần cho hắn.
Thân phận tín đồ hương hỏa của Đạo Tổ phân bố cũng rất rộng, không chỉ là Đại Cảnh, các vùng biển ở gần Long Mạch đại lục trước đó đều có tín đồ của hắn.
Rất nhanh, mục tiêu hắn đã khóa chặt tại Phụng Thiên hoàng triều.
Trong Phụng Thiên có tín đồ Đạo Tổ nhiều nhất, tín đồ tử trung càng vượt qua vạn người, số này đã vô cùng ghê gớm, dù sao hắn còn chưa tự mình đi qua Phụng Thiên, Phụng Thiên đã từng là kẻ địch của Đại Cảnh.
Lựa chọn như thế nào, vẫn phải thông qua tiếng lòng của bọn họ phán đoán.
Khương Trường Sinh một bên luyện công, một bên kiên nhẫn tìm kiếm.
Sau một ngày, hắn nhìn trúng một người.
Cái này người tên Lê Nghi, là một trong thiên tài mà Phụng Thiên thiên tử Lý Nhai bí mật bồi dưỡng, bởi vì từ nhỏ nghe Lý Nhai nói khoác Đạo Tổ mạnh mẽ, tràn ngập kính ngưỡng Đạo Tổ.
Người này đã có thể vì Khương Trường Sinh đi chết, lại thêm quan hệ gần cùng Lý Nhai, có thể phát huy tác dụng càng lớn.
Khương Trường Sinh báo mộng cho Lê Nghi.