Chương 585: Cực Lạc bắt đầu, đi vào Cửu U (1)
Thấy Trương Anh lần nữa đầu thai, Khương Trường Sinh không đành lòng, vì hắn chúc phúc năm vạn giá trị hương hỏa, đổi lấy hảo vận ở kiếp này.
Bất quá ở kiếp này Trương Anh cũng không có sinh ra ở Đại Cảnh, mà là tại Thái Hoang.
Cũng không biết võ giả ở bên ngoài mạo hiểm sinh ra hắn, hay trong tông môn tại Thái Hoang.
Hằng năm đều có lực giả võ thế đi tới Thái Hoang khai tông lập giáo, mặc dù rời đi Thái Hoang, nhưng vẫn lệ thuộc Đại Cảnh, bởi vì chỉ dựa vào tự mình bọn hắn rất khó sinh tồn, nhất định phải tiến hành trao đổi tài nguyên.
Khương Trường Sinh không có đi xem, hảo hữu giống như Trương Anh, hắn có không ít, cũng không thể người người đều quan tâm, chúc phúc đã có đủ tình cảm.
Tháng ngày tiếp tục trôi qua.
Tin tức liên quan tới thiên tử muốn tổ chức Kinh Thành thịnh hội truyền khắp thiên hạ, hắn còn để Bạch Y vệ đi mời thiệp cho các nơi Đại Cảnh, các chư hầu, các đại tông môn, hắn muốn mở trận thịnh hội này oanh oanh liệt liệt, tiền vô cổ nhân hậu vô lại giả.
Về sau trong vòng mấy tháng, số lượng lớn xe ngựa ra ra vào vào, đẻ Kinh Thành vô cùng náo nhiệt.
Trong cung.
Khương Triệt đang ngồi ở bên trong tiểu đình, đưa mắt nhìn chằm chằm một đạo sĩ cách đó không xa đang luyện đan.
Trần Lễ ngồi ở trước mặt Khương Triệt, kể về hành động của Thiên Tử, hắn không khỏi cười khổ, nói:
- Thật lo lắng từ đây Đại Cảnh sai lệch tập tục.
Khương Triệt bình tĩnh nói:
- Sợ cái gì, Thiên Tử không có sống lâu bằng đại thần, về sau lại uốn nắn là được.
Muốn nói trong lòng hắn không có một tia oán giận, đó là không có khả năng, vừa hay để văn võ cả triều nhìn một cái, hắn rời đi, Thiên Tử đời tiếp theo có càng thêm thánh minh hay không.
Đương nhiên, hắn sở dĩ mặc kệ, cũng là căn cứ vào nội tình Đại Cảnh, Đại Cảnh không có khả năng loạn.
Bên ngoài không có cường địch, bên trong lại thái bình.
Bên trong giang sơn có người dám tạo phản hay không?
Nói thật, hắn thật đúng là chờ mong tình cảnh có người tạo phản, vừa hay để người trong thiên hạ nhớ lại thủ đoạn trước kia của Đạo Tổ.
Trần Lễ gặp hắn đã không muốn xen vào hoàng quyền, chỉ có thể thôi, quay đầu nhìn về phía đám đạo sĩ kia, tò mò hỏi:
- Bọn hắn thật có tài năng sao?
Khương Triệt nói:
- Luyện Đan thuật của Tiểu Bồng Lai Giáo vẫn có mấy phần lợi hại, ngươi xem, dù chưa thể luyện chế ra Trường Sinh dược, nhưng thân thể của ta xác thực càng ngày càng tốt, từng bước một tới chứ sao.
Trần Lễ nhìn về phía hắn, không khỏi gật đầu, trong lòng sinh ra một cái ý niệm.
Ta có phải cũng nên bắt chước hay không?
Trần Lễ có tự mình hiểu lấy, thiên phú võ đạo của mình không coi là nhất lưu, lại thêm trong ngày thường bận bịu chính vụ, thời gian tập võ vốn không dư dả, hắn lại có thể sống bao lâu......?
Thiên tử hạ chiếu, động tác ở khắp nơi thiên hạ rất nhanh, lại thêm truyền tống trận các nơi đã bắt đầu thương dụng, càng ngày càng nhiều tài tử giai nhân đi Kinh Thành, thịnh hội còn chưa bắt đầu, Kinh Thành đã phi thường náo nhiệt, mỗi một con đường đều có tài tử thành đoàn ngâm thơ mua vui, những lầu viện càng truyền ra từng tiếng ca kiều mị.
Khương Khánh mong muốn cực nhạc chi triều đã bắt đầu ở kinh thành sơ hiện mánh khóe.
Bạch Kỳ ba yêu cũng thỉnh thoảng vào thành chơi, hưởng thụ trong đó.
Một ngày này, Mộ Linh Lạc trở lại Long Khỏi sơn, nguyên lai Mộ gia cũng được mời đến, Mộ gia mua có phủ đệ ở kinh thành, nhưng nếu nàng trở về, tự nhiên muốn bồi Khương Trường Sinh.
- Kinh Thành thật náo nhiệt, đầy đường đủ loại biểu diễn võ học, còn có đề tự, vẽ yêu thú, bán xương Hung thú, may mắn Kinh Thành đủ lớn.
Mộ Linh Lạc ngồi ở bên cạnh Khương Trường Sinh cười nói, đối với Kinh Thành dạng này, mặc dù tính tình nàng thanh lãnh cũng có chút mới lạ.
Kinh Thành hằng năm đều đang khuếch trương, đã đi đến gấp mười lần ban đầu, có người từng nói đùa, tiếp tục như vậy nữa, Ti Châu có thể đổi tên thành Kinh Châu.
Khương Trường Sinh dắt tay nàng, cười nói:
- Nếu ưa thích, vậy cứ đợi ở đây đi.
Cơ Võ Quân nhìn thấy một màn này, thức thời rời khỏi sân nhỏ.
Bên trong viện chỉ còn lại có Khương Trường Sinh, Mộ Linh Lạc.
Mộ Linh Lạc hơi hơi nghiêng đầu, nói:
- Vậy ngươi nguyện ý theo ta à, đi vào Đại Cảnh lâu như vậy, ngươi còn chưa nhín chút thời gian theo ta, ta biết người ưa thích luyện công, ta cũng vậy, nhưng dù sao cũng phải lưu chút thời gian cho nhau, không phải sao?
Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy xác thực nên như thế, ít tu luyện mấy ngày cũng không cần gấp.
- Chờ thịnh hội bắt đầu, ta cùng ngươi xuống núi xem một chút đi, ta cũng nên trải nghiệm phồn hoa trong thế gian.
Khương Trường Sinh cười nói, khi nói chuyện, hắn vươn tay, sờ về phía đầu của nàng.
Mộ Linh Lạc lộ ra nụ cười, nàng tựa hồ suy nghĩ cái gì, gương mặt ửng đỏ.
Thấp giọng hỏi một câu.
Khương Trường Sinh chậm rãi lôi kéo nàng đứng dậy, nói một câu bên tai nàng, để cho nàng lộ vẻ mặt chờ mong.
- Ta nhất định sẽ nỗ lực luyện công, chờ đến ngày đó.
Mộ Linh Lạc nghiêm túc nói, trong mắt lộ ra đấu chí.
Khương Trường Sinh cười cười, sau đó lôi kéo nàng hướng vào phòng ốc. Mộ Linh Lạc bị hắn nắm, vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui vẻ.
Một bên khác.
Bạch Kỳ, Hoàng Thiên, Hắc Thiên ghé đầu vào trên mái hiên, nhìn phía nhóm văn nhân dưới đang tranh chấp hơn thua trong đình viện, ba yêu thỉnh thoảng đánh giá.
Tòa đình viện này chính là Thiên Tử trước kia âm thầm mua, văn nhân có thể vào viện này tất nhiên là đều tài trí hơn người, hăng hái.
Cơ Võ Quân bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Bạch Kỳ, đi theo ngồi xuống.
Bạch Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi không có hứng thú đối với mấy chuyện này sao?
Cơ Võ Quân nhìn phía dưới, bình tĩnh nói:
- Mộ cô nương tới.
- Tới thì tới thôi, làm sao vậy?
- Ta gặp được Đạo Tổ dắt nàng tay, nên tránh đi?
- Thật hay giả?
Con mắt Bạch Kỳ tỏa ánh sáng, hưng phấn lên.