Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 591: Chương 591: Nguyên lai là trẫm cũng sợ chết

Chương 591: Chương 591: Nguyên lai là trẫm cũng sợ chết
[ Cần tiêu hao 3,700,000,000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? ].
Khương Trường Sinh thấy dòng nhắc nhở này, lông mày nhíu lại.
Tăng gần ba trăm triệu, không biết có phải người mạnh nhất trước đó diễn toán ra hay không, lý trí nói cho hắn biết, hẳn là không phải.
Lúc này mới bao nhiêu năm, sao có thể phồng nhanh như vậy.
Khương Trường Sinh tản thần niệm ra, cũng không lâu lắm, hắn thu hồi lại thần niệm.
Bên trong phạm vi dò xét thần niệm của hắn tạm thời chưa từng xuất hiện tồn tại Thiên Địa Đế Cảnh cấp, Đại Cảnh vẫn hết sức an toàn.
Hắn lúc này mới yên tâm, sau đó tiếp tục xem chiến.
Cơ Võ Quân ngồi vào bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đạo Tổ, có phải là hai vị thượng cổ Võ Đế phục sinh đang chiến đấu?
Khương Trường Sinh nói:
- Không sai.
Cơ Võ Quân nói theo:
- Bọn hắn tất nhiên sẽ không tử chiến, bởi vì không cần thiết, ta lo lắng sau ki bọn hắn quyết ra thắng bại, sẽ bắt đầu phục sinh thượng cổ Võ Đế khác, không ngừng lớn mạnh thế lực của bọn hắn, cỗ lực lượng này một khi hình thành, nhất định uy hiếp được nhân tộc cùng yêu tộc, thậm chí có thể trở thành chủng tộc mạnh nhất.
- Vậy cũng không có cách nào.
- Hi vọng nhân tộc có thể ẩn nấp kỹ thân thể của những thượng cổ Võ Đế đó, bên trong Vô Tận Hải Dương ít nhất còn có thi thể của chín vị thượng cổ Võ Đế, mười một vị Võ Đế hợp lại, không dám tưởng tượng bọn hắn sẽ mạnh bao nhiêu.
- Đây là điều mà nhân tộc nên trải qua, ngươi lo lắng cũng vô dụng, so với việc buồn lo vô cớ, không bằng nỗ lực mạnh lên, Võ Đế không nên là cảnh giới tối cao của nhân tộc, nên xuất hiện người mạnh hơn, ta rất xem trọng ngươi, trên người ngươi có tư chất Võ Đế, không cần bởi vì bọn hắn cổ lão, liền vượt quá giới hạn xem trọng bọn hắn.
Khương Trường Sinh mặc dù nhìn chằm chằm phương nam, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cũng không giống như đang nói giả.
Cơ Võ Quân nghe xong, tim đập nhanh hơn.
Nàng có tự tin về thiên tư của mình, nhưng cũng không có tự tin đến nước này.
Ta thật có thể vượt qua Võ Đế?
Cơ Võ Quân phấn khởi, Đạo Tổ xưa nay không nói nói sạo, huống chi bản thân hắn là tiên nhân, tầm mắt của hắn tự nhiên cao hơn phàm nhân.
- Ta nhất định hảo hảo luyện công, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của ngài.
Cơ Võ Quân trầm giọng nói, sau đó đứng dậy, đi đến vị trí của mình, bắt đầu tĩnh toạ luyện công
Bạch Kỳ nhịn không được trêu chọc nói:
- Ngươi thật đúng là tin, chủ nhân khẳng định đang an ủi ngươi.
Cơ Võ Quân lườm nó một cái, nói:
- Đạo Tổ có từng an ủi qua ngươi như thế?
Nụ cười trên mặt Bạch Kỳ cứng đờ, như bị sét đánh, toàn bộ mặt sói nhìn qua cũng không tốt.
Khóe miệng Khương Trường Sinh khẽ nhếch, hiển nhiên bị chọc cười, Bạch Kỳ chú ý tới biểu lộ của hắn, càng thêm khó chịu, dùng móng vuốt đè đầu lại, vô cùng xấu hổ.
Lại qua hai ngày.
Đại chiến Võ Đế kết thúc, Võ Nhân đại đế bại trận, thần phục lão giả dơ bẩn, bọn hắn bay về phía tây Vô Tận Hải Dương....
Xuân đi thu đến, từng năm lại trôi qua.
Năm năm thoáng qua tức thì. Xương Nhạc năm thứ chín.
Hoàng cung, trong ngự hoa viên.
Thiên tử Khương Khánh nằm ở trong ao, hưởng thụ ngâm nước nóng, tư thái lười biếng.
Hắn đã qua tuổi trăm tuổi mặc dù không tính già nua, nhưng cũng càng ngày càng gầy, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, đường cong xương sườn trên người hắn rõ ràng như thế.
Một tên thái giám bước nhanh đi tới, đi vào bên cạnh ao nằm xuống ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói chuyện.
Khương Khánh chậm rãi mở mắt, nói:
- Nói như vậy, hắn xác thực có thành công?
Thái giám cúi đầu, nói:
- Nghe nói may mắn mà có Ngọc phi tặng một bộ bí pháp, bệ hạ, Ngọc phi nương nương không đơn giản, nàng ở bên ngoài cũng có một nhánh thế lực thần bí, giúp Tiên Hoàng đưa các loại dược liệu, rất nhiều dược liệu là quốc khố cũng không có ghi lại trong sách.
Khương Khánh nhíu mày.
Hắn quả thật hận Ngọc phi, chủ yếu là từ sau khi Ngọc phi xuất hiện, Khương Triệt cũng rất ít đến thăm mẫu hậu hắn, trước đây ít năm, mẫu hậu hắn buồn bực sầu não mà chết, chuyện này khiến cho hắn càng bất mãn Ngọc phi.
Tuy có hận, nhưng hắn cũng không có động thủ với Ngọc phi, bởi vì hắn là Thiên Tử, hiểu rõ ý nghĩ Khương Triệt dành cho mẫu hậu, hoàng hậu cũng không phải nữ nhân Thiên Tử thích nhất, chẳng qua là thích hợp nhất mà thôi.
Mặc dù hiểu rõ đạo lý, nhưng mỗi lần nghĩ đến mẫu hậu, hắn vẫn sẽ hận Ngọc phi, nếu như lúc trước không có Ngọc phi xuất hiện, Khương Triệt cũng không đến mức vắng vẻ mẫu hậu hắn, dù sao thì trước khi Ngọc phi xuất hiện còn không có một nữ tử có thể làm Khương Triệt ưa thích như thế.
- Vậy cứ để người Tông cung cẩn thận nhìn chằm chằm, trẫm muốn lấy được bí pháp kia.
Khương Khánh phân phó, tiếng nói vừa ra, hắn đột nhiên nhịn không được ho khan, vẻ mặt đi theo trắng bệch.
Thái giám khẩn trương hỏi:
- Bệ hạ, có thể là thân thể cảm lạnh rồi?
Vẻ mặt Khương Khánh mất tự nhiên, nói:
- Không sao đâu, ngươi đi xuống đi.
Thái giám lúc này hành lễ lui ra.
Khương Khánh chậm rãi ngồi dậy, hai tay trong hồ nước nắm chặt thành quyền, hắn hai đầu lông mày tràn đầy vẻ sâu lo.
- Trẫm cũng nên tập võ.....
Từ khi nhỏ tuổi đạt được Nhân Vương truyền thừa của Cảnh Thiên Tông, hắn đã không tiếp tục luyện công, bởi vì hắn đã đầy đủ mạnh mẽ, thân ở
Hoàng Gia, có thể gạt ra thời gian vui đùa đã rất khó, há có thể lại tập võ.
Hắn một mục thờ phụng tâm niệm, so với việc truy đuổi võ đạo cảnh giới cao tăng lên tuổi thọ, không bằng thật tốt hưởng thụ cả đời này, võ đạo kéo dài tuổi thọ, nhưng quá trình truy đuổi để bản thân lãng phí tuổi thọ, nói theo một ý nghĩa nào đó, thời gian chân chính hưởng thụ nhân sinh chưa hẳn dài hơn phàm nhân.
Nhưng đến hôm nay, hắn đột nhiên có chút hoảng.
Nhân Vương truyền thừa chẳng qua là khiến cho hắn có được công lực Càn Khôn cảnh, mong muốn tăng trưởng tuổi thọ, bản thân hắn lại đi một lần võ đạo, quá trình đột phá cảnh giới võ đạo mới có thể đạt được tuổi thọ tăng trưởng.
- Nguyên lai cho dù là trẫm, cũng sợ chết.....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất