Chương 598: Chỗ đến không biết, cơ duyên thần bí (2)
Khương Tiển lấp lánh ánh mắt, nói:
- Không gì làm không được, rất mạnh, thật rất mạnh, chỉ là ta cảm thấy cỗ lực lượng này đã vượt qua Động Thiên cảnh.
Lâm Hạo Thiên lộ ra vẻ hâm mộ, Linh Phong thì sợ hãi.
Bình An vò đầu, hỏi:
- Lúc nào... Ăn... Ăn thịt?
Mặc dù hắn là kẻ cầm đầu hái đóa hoa kia, nhưng ba người đều không dám trách tội hắn.
Lâm Hạo Thiên kinh ngạc hỏi:
- Nhanh như vậy đã đói bụng? Đóa hoa kia đâu?
Bình An nhếch miệng cười nói:
- Trong bụng...
Khương Tiển nghe xong, khẩn trương, kiểm tra thân thể cho Bình An.
Bình An là trưởng bối của hắn, lại là huynh đệ gắn bó sinh tử, bồi bạn hắn hơn một trăm năm.
- Ta… rất tốt.
Bình An cười ngây ngô nói, chỉ là vừa nói xong, đỉnh đầu của hắn bắt đầu bốc khói, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.
Địa Linh thụ.
Khương Trường Sinh mở to mắt, có chút im lặng.
Không nghĩ tới ba tên này có thể chạy đến địa phương xa như vậy.
Hắn thậm chí không thể vận dụng hương hỏa diễn toán đi tính, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện bọn hắn vận khí hơi tốt, đừng trêu chọc đến phiền toái lớn.
Nếu chết tại địa phương xa như vậy, cũng không biết có thể đầu thai hồi trở lại Thiên Cảnh đại lục hay không, đại khái là không thể nào.
Nghĩ như vậy, Khương Trường Sinh cũng có chút lo lắng.
Khương Tiền có thể là tôn nhi hắn yêu thích nhất, cũng không hy vọng Khương Tiền xảy ra chuyện, Bình An là đồ đệ bảo bối của hắn, Lâm Hạo Thiên càng được hắn bồi dưỡng trên trăm năm, còn không có phát sáng phát nhiệt liền chết, rất đáng tiếc.
Bạch Kỳ chú ý tới thân sắc của hắn biến hóa, thận trọng hỏi thăm.
Khương Trường Sinh không có giấu diếm, nói ra việc này, Cơ Võ Quân cũng mở to mắt.
- Nhớ kỹ, về sau đi Thái Hoang, nhất định phải cẩn thận, một khi bị truyền đến bên kia Thái Hoang, ngay cả ta cũng không thể tìm tới các ngươi.
Khương Trường Sinh nhắc nhở, ba yêu vội vàng gật đầu, Cơ Võ Quân cũng âm thầm kinh hãi.
Nàng nhớ tới trước đó mình ra đi mạo hiểm, trước kia gặp được một tòa thạch trận, chẳng qua là nàng sợ nguy hiểm, liền cách xa.
May mắn!
Tông cung, trong một cung điện u ám.
Khương Triệt ngồi tĩnh tọa ở trong dược đỉnh, quanh người lượn lờ huyết khí, bên ngoài thân hắn hiện ra từng sợi mạch máu, tựa như kinh mạch, rất doạ người.
Ngọc phi đi đến bên cạnh hắn, nói:
- Bệ hạ, Thiên Tử hắn tựa hồ đến đại nạn, gần đây sắc lập người kế vị, còn truyền công lực bản thân cho người kế vị.
Khương Triệt không có mở mắt, nói:
- Tùy tiện hắn, cho dù chết, hắn cũng tính chết cũng không tiếc.
Thời điểm khi hắn lựa chọn nhường ngôi, hắn đã bỏ đi những tạp niệm này, một lòng truy cầu trường sinh.
Ngọc phi rầu rĩ nói:
- Ngài không đi xem hắn một chút à, dù sao hắn là hài tử ngài yêu thích nhất.
Nói đến hài tử, trong mắt nàng lộ ra vẻ hâm mộ.
Khương Triệt nói:
- Nếu hắn có tâm, hẳn là đến thăm trẫm, mười một năm, hắn chưa có tới, người trong thiên hạ đều nói hắn có hiếu tâm, theo trẫm thấy, trong lòng hắn chỉ có chính mình, vị trí Thiên Tử thì thuận theo tự nhiên đi, Đại Cảnh sẽ không loạn, cho dù rơi vào trong tay hôn quân, nếu như trẫm có thể sống đến ngày đó, lại ra tay đổi Thiên Tử, cho dù không có trẫm, còn có lão tổ ta.
Bởi vì Ngọc phi tình thâm, hắn đã kể lại quan hệ giữa Đạo Tổ cùng Khương gia, Ngọc phi lúc trước nghe xong cực kỳ rung động.
Đi vào Đại Cảnh nhiều năm như vậy, nàng tự nhiên hiểu địa vị của Đạo Tổ. Trách không được Đạo Tổ một mực bảo hộ Đại Cảnh.
Đạo Tổ bảo vệ tử tôn, cũng làm cho nàng càng thêm khát vọng về hài tử.
Nhưng nàng và Khương Triệt khác chủng tộc, thủy chung sinh không ra được hài tử, nàng hiện tại chỉ có thể ký thác vào Thâu Thiên thần thuật.
- Bệ hạ, ngài tu hành Thâu Thiên thần thuật đến loại cảnh giới nào?
Ngọc phi cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Khương Triệt mở to mắt, con ngươi của hắn vậy mà hiện lên màu nâu đỏ, có chút yêu dị.
Hắn nhếch miệng lên, nói:
- Khoảng cách đại thành đã sắp đến, đến lúc đó trẫm có thể tùy ý trộm đổi mệnh số, không phải ngươi muốn hài tử sao, chờ trẫm dung hợp tinh khí ngươi, tự nhiên có thể thành.
Ngọc phi mừng rỡ, nói:
- Thật sao?
Khương Triệt ôn nhu nhìn về phía mỹ nhân trước mắt, nói:
- Ngươi và Linh Tộc trả giá cho trẫm, trẫm một mực ghi ở trong lòng, trẫm đời này quả thật động chân tâm với ngươi, như thế nào lừa gạt ngươi, trẫm còn muốn một ngày dẫn ngươi đi gặp Đạo Tổ đây.
Ngọc phi nghe xong, vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, nói:
- Đạo Tổ có thể ghét bỏ xuất thân của ta hay không?
Khương Triệt lắc đầu bật cười:
- Như thế nào, bên trong viện của ngài ấy còn nuôi yêu đây, trước đó có Bạch Kỳ, ngươi còn có ấn tượng nhỉ, yêu nữ kia cả ngày suy nghĩ nịnh nọt Đạo Tổ, sợ là đã động tâm, Đạo Tổ mặc dù không có để ý tới, nhưng cũng không có xua đuổi, nói rõ trong lòng ông ta lão nhân gia, chủng tộc không có quan trọng, chỉ cần không làm ác.
Ngọc phi nghe xong, càng thêm vui vẻ.
Bạch Kỳ ghé vào cạnh dược đỉnh đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, không khỏi dùng móng vuốt gảy gảy.
Khương Trường Sinh đang luyện đan, một bên luyện đan, một bên quan tâm ba người Lâm Hạo Thiên. Thông qua tiếng lòng để phán đoán chuyện bọn hắn gặp phải.
Bình An tiểu tử kia không biết ăn đồ vật gì, vậy mà chân khí sôi trào, công lực đại trướng, chẳng qua hắn quá phấn khởi, chạy loạn khắp nơi, căn bản không dùng được.
Khương Tiển ba người một mực đuổi theo Bình An, tạm thời còn không có gặp được sinh linh khác.
Bình An đã chạy nửa tháng, bọn hắn vẫn không có gặp được vật sống, bọn hắn đi tới một mảnh tĩnh lặng không biết.
Khương Trường Sinh diễn toán giá trị hương hỏa của Bình An, giá trị hương hỏa của tiểu tử này tăng thật nhanh.
Cái kia đến cùng là hoa gì, vậy mà để giá trị hương hỏa Bình An sắp đạt tới Nhị Động Thiên, phải biết đây cũng không phải đột phá, nếu như hắn hiện tại đột phá, chỉ sợ chân khí sẽ bay vọt đến đỉnh phong Nhị Động Thiên, tiếp cận Tam Động Thiên.