Chương 62: Kim Sí Đại Bằng Điểu, đứa ngốc Bình An (1)
Huyễn Thần đồng!
Lúc những người khác quay đầu, gặp được, tầm mắt vừa đối ánh mắt, tất cả đều trúng chiêu, ngu ngơ tại chỗ.
Khương Trường Sinh thuấn di xuất hiện ở đầu giường, tầm mắt đối đầu với Vương Phi, Vương Phi hư nhược chỉ thấy rõ một đôi tròng mắt màu vàng óng, cả người liền hoảng hốt.
Ách Nạn song phật ngoài cửa cũng không nghe thấy động tĩnh, trong phòng quanh quẩn tiếng hài nhi khóc nỉ non, đây cũng là tình huống an bình nhất.
Khương Trường Sinh tu luyện là Đạo Pháp Tự Nhiên Công, bọn hắn căn bản không cảm giác được gợn sóng chân khí của Khương Trường Sinh, mà cước bộ của hắn chính là Cửu Tầm Thiên Long Bộ, lặng yên không một tiếng động.
Khương Trường Sinh đánh tráo nhi tử trong ngực với con trai của Thất hoàng tử, hắn ôm đứa bé lại nhìn nhi tử trong ngực bà đỡ, nghĩ thầm:
- Nếu đến trên đời này một lần, ngươi lại là nam nhi, so với hắn theo ta ăn chay tu đạo bên trong quan, không bằng làm hoàng đế đi, ta sẽ giúp ngươi đăng cơ, đứng trên đỉnh Đại Cảnh, cũng tính toán tường tận trách nhiệm của phụ thân.
Khương Trường Sinh thi triển Cửu Thiên Huyền Biến, hóa thành một con chim sẻ rời đi, móng vuốt nhỏ của chim sẻ bấu chặt một nhánh cây nhỏ, chính là do con trai Thất hoàng tử biến thành, bị Khương Trường Sinh dùng linh lực bao trùm, hắn cũng lâm vào trong hôn mê, không khóc rống nữa.
Đợi hắn rời đi, tất cả mọi người trong phòng đột nhiên bừng tỉnh, các nàng khổ cực mấy canh giờ, chỉ cho rằng mình quá mệt mỏi, không có suy nghĩ nhiều, mà Huyễn Thần đồng đã cải biến trí nhớ của các nàng, các nàng chưa từng gặp qua Khương Trường Sinh, mà con trai của Vương Phi có chút kỳ lạ, giữa mi tâm tựa như có cái bớt giống con mắt thứ ba.
Ách Nạn song phật đã bắt đầu trò chuyện đi ăn đêm cái gì, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Khương Trường Sinh rơi vào trong một cái hẻm nhỏ, hóa thành nhân hình, cấp tốc rút lui linh lực, sợ hài nhi nắm bị nín chết, hắn nắm hài nhi xem như quần áo trên người, cho nên có thể cùng một chỗ biến hình, nhưng trong quá trình này, hài nhi không thể hô hấp.
- Ừm? sao hắn lại trúng độc?
Khương Trường Sinh nhíu mày, trong lòng cảm giác kỳ quái.
Hắn cẩn thận kiểm tra hài nhi, phát hiện trong cơ thể đứa bé này lưu lại độc tố, đại não thì còn nhỏ hơn một nữa so với con của hắn, nói cách khác, đứa bé này sau khi lớn tất thành đứa ngốc.
Đứa bé sở dĩ không có chết, chính là kinh mạch kỳ lạ, cho nên thân thể không có bị ảnh hưởng, chẳng qua đại não héo rút, gân cốt co giãn tốt, tuyệt đối là kỳ tài tập võ trời sinh.
Xem ra Thất hoàng tử cũng không có sống yên ổn, bên người có kẻ địch đang hạ độc.
Khương Trường Sinh vốn muốn ném đứa bé này cho dân chúng tầm thường, để cho hắn vượt qua thân phận người bình thường, nhưng hắn trời sinh tàn tật, về sau sợ là sẽ chịu khổ.
Mà khi độc tính trong cơ thể đứa bé này chưa trừ, độc tính không thua gì độc trước đó Thanh Hư đạo trưởng đã, rất có thể sẽ chết yểu.
Khương Trường Sinh sở dĩ muốn đánh tráo hài tử Thất hoàng tử, chỉ là muốn trả thù Đại Thừa long lâu cùng với thái độ của Khương Uyên, gậy ông đập lưng ông, hắn cũng sẽ âm thầm bảo hộ con của mình, để đứa bé bị đánh tráo cũng được sống cuộc đời bình thường, hắn không muốn giết hài tử của Thất hoàng tử.
Đi qua Huyễn Thần đồng, trừ hắn, trên đời này không có người biết được thân phận chân thật của con trai Thất hoàng tử, ngay cả Hoa Kiếm Tâm cũng không biết, cho nên không cần thiết giết người diệt khẩu.
Nhưng hôm nay kẻ này thiên sinh tàn khuyết, về sau sợ là rất khó sống sót, hắn cũng không phải bị che đậy linh trí, chính là đại não héo rút, có thể còn sống đã là kỳ tích, cả đời này đều khó có khả năng hình thành linh trí của người bình thường, chớ nói chi là lục đục với nhau.
- Thôi, ta trộm mệnh vận của ngươi, ngươi vốn đã tội nghiệp, chẳng qua hiện nay xem ra, ta ngược lại cứu được ngươi một mạng.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm hài nhi trong tã lót, yên lặng suy nghĩ.
Một tên hoàng tử trời sinh ngu dại ở bên trong Kinh Thành, sợ là không được chết tử tế, sẽ còn bị Thất hoàng tử vắng vẻ, bây giờ theo hắn lên núi tập võ, từ đó làm đồ đệ của hắn, ngược lại sẽ sống được càng tốt hơn.
Khương Trường Sinh tan biến tại chỗ cũ, tiến đến tìm kiếm Hoa Kiếm Tâm, hắn chuẩn bị để Hoa Kiếm Tâm mang kẻ này lên núi, như vậy mới có lý do, liền nói là nhặt được, nếu trống rỗng xuất hiện sẽ làm cho người ta nghi kỵ.
...
Ba ngày sau.
Hoa Kiếm Tâm trở lại Long Khởi quan, lần giúp Long Khởi quan đánh lui võ lâm cao thủ, Mạnh Thu Sương đã nhận biết nàng, nghe nói nàng mang đến một cô nhi, Mạnh Thu Sương cũng vui vẻ, Long Khởi quan lại có thêm thành viên mới.
Cách mỗi hai năm, Long Khởi quan sẽ có đệ tử xuống núi, một bên hành hiệp trượng nghĩa, một bên tìm kiếm cô nhi, bây giờ số lượng đệ tử Long Khởi quan đã vượt qua hai trăm, chủ yếu là tiền hương hỏa đủ nhiều, Mạnh Thu Sương cũng có thể nuôi nổi nhiều hài tử như vậy.
Hoa Kiếm Tâm mang theo hài tử đi vào sân nhỏ của Khương Trường Sinh.
- Dọc theo con đường này, ta càng nghĩ, trảm thảo trừ căn thì tốt hơn.
Hoa Kiếm Tâm mở lời, gương mặt đầy sầu lo, nàng nhiều lần muốn ra tay giết đứa nhỏ này, nhưng nghĩ đến con của mình, nàng có không đành lòng.
Có thể, chỉ cần đứa nhỏ này sinh tồn một ngày liền tạo thành uy hiếp đối với con của nàng, nhất là đi theo bên người Khương Trường Sinh, tập được cái thế võ công, còn đến mức nào?
Khương Trường Sinh tiếp nhận hài tử, đem tình huống thân thể của hắn nói một lần, Hoa Kiếm Tâm ngạc nhiên, không nghĩ tới Thất hoàng tử được sủng ái cũng sẽ bị người độc hại hài tử.
Lo lắng của Hoa Kiếm Tâm tan thành mây khói, thay vào đó là thương tiếc, nàng cũng hiểu rõ nếu không có Khương Trường Sinh ra tay, vận mệnh đứa nhỏ này cũng tất nhiên sẽ rất thê thảm.