Chương 63: Kim Sí Đại Bằng Điểu, đứa ngốc Bình An (2)
Hoàng thất tôn nghiêm cực lớn, sẽ không cho phép đứa ngốc xuất hiện, để hổ thẹn huyết mạch Hoàng Gia.
- Thế lấy cái tên cho hắn đi.
Hoa Kiếm Tâm thở dài nói.
Khương Trường Sinh đùa chơi hài nhi, trầm ngâm nói:
- Liền gọi Bình An đi.
- Bình An? Đúng thế, hắn có thể cả đời Bình An chính là phúc phận.
Hoa Kiếm Tâm thì thầm, càng niệm càng cảm thấy thuận miệng.
Đến tận đây, Khương Trường Sinh có vị đồ đệ thứ nhất, tên là Bình An.
...
Trong hoàng cung.
Khương Uyên ôm tiểu tôn tử, thoải mái cười to, Thất hoàng tử Khương Vũ, Vương Phi cũng ở trong phòng.
- Bệ hạ, để thần thiếp nhìn Tiểu Tôn Nhi của mình một cái xem nào.
Một giọng nói ôn nhu truyền đến, chỉ thấy một nữ tử ung dung hoa quý được nha hoàn nâng đỡ đi tới.
Khương Uyên quay người, cười nói:
- Hoàng hậu, tới tới tới, ngươi xem một chút vị tiểu tôn tử này của trẫm giống trẫm hay không? Ngươi xem con mắt này?
Hoàng hậu nương nương tiến lên hành lễ, sau đó đi đến trước mặt Khương Uyên dò xét hài nhi trong tã lót, vừa xem xét, nàng sửng sốt.
Khương Uyên không có chú ý tới dị thường của nàng, nhìn về phía Khương Vũ, cười nói:
- Vũ Nhi, trẫm muốn phong thưởng cho con của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Khương Vũ nghe xong, kinh hỉ, vội vàng bái tạ, Vương Phi cũng giống như thế, xúc động cực kỳ.
Nhi tử hoàng tử khác không có ai vừa ra đời đã thu được phong thưởng.
- Không bằng phong hắn làm Thái tôn?
Khương Uyên trầm ngâm nói, lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng động dung, bao gồm cả Hoàng hậu nương nương.
Hắn đi theo lắc đầu:
- Không được, không hợp quy củ, liền ban danh là Ngụy vương đi.
Nghe vậy, mọi người vẫn chấn kinh như cũ.
Trước khi Đại Cảnh lập quốc, chư hầu từng loạn chiến, khi đó Khương Uyên chính là Ngụy vương, chẳng qua là sau này sửa lại quốc hiệu.
Ban tên cho Ngụy vương...
Khương Uyên nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, hỏi:
- Hoàng hậu, nàng cảm thấy thế nào?
Hoàng hậu nương nương nhìn chằm chằm dung nhan hài tử, ma xui quỷ khiến nói:
- Thần thiếp cảm thấy có khả năng.
Chẳng biết tại sao, nàng nhìn thấy đứa nhỏ này rất thân thiết, nàng cảm thấy rất giống Khương Càn chân chính khi còn bé.
Khương Uyên cười to, càng ngày càng vui vẻ.
- Tiểu tử này không được, cái bớt này chờ lớn lên nhất định có thể dọa người, rất có uy nghiêm, như là tiên thần chuyển thế, à, đúng là tiên thần chuyển thế, không bằng truyền lời, nói Ngụy vương chính là Kim Sí Đại Bằng Điểu trên trời chuyển thế, có một Thiên Nhãn.
Khương Uyên đắc ý cười nói, tuyên truyền truyền thuyết huyền bí, hắn quá sở trường, năm đó hắn khởi sự cũng tự biên qua cho mình rất nhiều truyền thuyết, luôn có thể lừa gạt được không ít người mù quáng đi theo.
Từ xưa đến nay, người có thể tên lưu sử sách người nào không có chút sắc thái thần thoại?
Khương Vũ cười nói:
- Đa tạ phụ hoàng, hài nhi chắc chắn dạy bảo hắn thật tốt, để cho hắn không phụ tên Ngụy vương, Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Hắn cũng rất hài lòng đối với đứa con trai này, hắn kiểm tra một chút gân mạch, kỳ tài luyện võ trời sinh, mà mới mấy ngày đã không còn khóc không còn nháo, ánh mắt tràn ngập linh tính.
...
Khai Nguyên năm hai mươi chín, năm mới qua đi.
Khương Uyên mang theo tiểu Ngụy Vương đã nổi danh khắp kinh thành đi tới bái phỏng Khương Trường Sinh, đưa ra thỉnh cầu bái sư cho tiểu Ngụy Vương, Khương Trường Sinh từ chối nhã nhặn, nhưng hoàng đế uy nghiêm, nghe thế trừng mắt, Khương Trường Sinh không thể không tiếp nhận.
Tiểu Ngụy Vương trở thành đồ đệ thứ hai của Khương Trường Sinh.
Trước khi Khương Uyên rời đi, Khương Trường Sinh để Hoa Kiếm Tâm đi theo, trở lại Bạch Y vệ, Khương Trường Sinh nói:
- Bệ hạ, nếu tiểu Ngụy Vương bây giờ là đồ đệ của ta, không ngại để Kiếm Tâm thủ hộ hắn, bây giờ trong kinh thành... Ngài cảm thấy thế nào?
Khương Uyên cũng không có tức giận, Thái tử và Nhị hoàng tử tranh đấu là hắn ngầm đồng ý, hắn cười nói:
- Có đạo lý, Trường Sinh, ngươi có lòng.
Hoa Kiếm Tâm xúc động, nhưng mặt không đổi sắc.
Nàng thật bội phục Khương Trường Sinh, đã để con của mình trở thành Hoàng Tôn, lại để cho mình có thể thời khắc bảo hộ hắn, quả thực là kế sách song toàn.
Tiểu Ngụy Vương đã có cha mẹ ruột thủ hộ dạy bảo, lại có thể hưởng thụ đãi ngộ của hoàng thất, so với Khương Trường Sinh cưỡng ép đến đỡ, muốn càng thêm vững chắc hơn.
Hiện tại toàn bộ Kinh Thành đều đang đồn đoán, hoàng đế cố ý bồi dưỡng Thất hoàng tử thành chủ nhân đông cung, tiểu Ngụy Vương chính là chứng cứ tốt nhất.
Khai triều đến nay, tiểu Ngụy Vương là người thứ nhất gọi là Ngụy vương, còn do hoàng đế tự mình ban tên.
Cứ như vậy, Khương Uyên mang theo tiểu Ngụy Vương, Hoa Kiếm Tâm rời đi.
Khương Trường Sinh nhìn bóng lưng của bọn hắn, thầm nghĩ:
- Sau khi diệt trừ những quyền quý muốn mưu hại ta, chuyện cũ trước kia xem như xóa bỏ, phụ hoàng, ngược lại đều là cháu của ngươi, bản thân ngươi không có tổn thất, ta sẽ để cho Đại Cảnh có một vị hoàng đế tốt hơn ngươi, không nhận thế lực võ đạo ở phía sau điều khiển.
Hắn đứng dậy, trở lại trong phòng.
Trên giường, Bạch Long đang cuộn mình, Tiểu Bình An đang nằm ở trên người nó, đang đang say ngủ, lộ ra cực kỳ đáng yêu.
Từ khi Khương Trường Sinh để Bạch Long chăm sóc tiểu Bình An, Bạch Long đã thích tiểu gia hỏa này, không còn chạy loạn khắp nơi, cả ngày bồi tiếp Tiểu Bình An.
Khương Trường Sinh huyền không tĩnh toạ trong phòng, hắn uống vào một viên Tăng Linh đan, bắt đầu luyện công.
Tranh thủ thời gian trước khi tiểu Ngụy Vương lớn lên đột phá tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ sáu, vượt qua võ đạo Thần Nhân cảnh, khi đó hẳn là có thể chống lại Đại Thừa long lâu.
Khương Trường Sinh không rõ ràng thực lực Đại Thừa long lâu, nhưng hắn nhất định phải đánh giá cao kẻ địch, mới có thể làm cho mình đứng ở thế bất bại.
Cứ nghĩ rằng Đại Thừa long lâu có một trăm vị Thần Nhân cảnh.
Chờ hắn có thể địch trăm Thần Nhân cảnh, hẳn có thể dễ dàng bắt chẹt Đại Thừa long lâu.