Chương 7: Sát cục lại đến, sơ kiến Chân Long
Một năm này, ngày mùa hè.
Trên Đạo Chung lâu, Trần Lễ ngồi dưới đất, xoa xoa mồ hôi trên trán, mặt mũi tràn đầy âu sầu, nói:
- Trường Sinh à, ngươi không nóng à, vì sao không nghỉ mát ở trong phòng mình?
Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên hàng rào, nhìn như lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống, nhưng vững như thái sơn, hắn nhắm mắt lại trả lời:
- Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh.
- Ngươi nha ngươi nha, càng lúc càng giống Thanh Hư đạo trưởng.
Trần Lễ cảm khái một câu, sau đó bắt đầu chửi bậy:
- Hoàng đế bệ hạ thật sự càng ngày càng ngu ngốc, không ngờ lại để cho người ta đào sông, từ Bắc quán thông đến Nam, dài như bờ biển, đây cũng không phải là chuyện mười năm hai mươi năm có thể hoàn thành, nghe nói hắn chỉ muốn thuận tiện vận chuyển đan dược, quả thật hoang đường, quả thật không hợp thói thường.
Khương Trường Sinh mở to mắt, vẻ mặt cổ quái.
Đào sông?
Đây không phải kỹ thuật của Dương Quảng trong lịch sử Hoa Hạ sao?
Trần Lễ càng nói càng oán giận, tu kiến sông đào, cần hao phí rất nhiều nhân lực vật lực cùng với tài lực, quốc khố khẩn trương không nói, còn dân chúng lầm than.
- Tiếp tục như vậy nữa, lại phải chiến tranh, tiến đánh những vương triều khác xung quanh, ai, thịnh thế không còn.
Trần Lễ một mặt lo nước thương dân nói, đối với cái này, Khương Trường Sinh cũng không an ủi được.
Xem điệu bộ này, Cảnh triều nếu loạn thật, Long Khởi quan cũng không an toàn.
Trong lòng Khương Trường Sinh sinh ra cảm giác cấp bách, mặc dù chân khí của hắn đã vượt xa Thanh Hư đạo trưởng, nhưng địch nhân của hắn rất nhiều.
Nhất định phải nắm chặt thời gian luyện thành Đạo Pháp Tự Nhiên Công đến tầng thứ tư.
Trần Lễ nói một canh giờ mới rời khỏi, hắn thật sự gánh không được, sắp bị nóng ngất đi.
Khương Trường Sinh đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, phát hiện Trần Lễ bắt đầu có chút còng lưng.
Quả nhiên là phí hoài tháng năm.
Khương Trường Sinh mặc dù mười bốn tuổi, nhưng kiếp trước kiếp này cộng lại, cũng vượt qua bốn mươi tuổi, hết sức mẫn cảm về việc thời gian đang một mực trôi qua.
Thân thể của hắn đang vào thanh xuân tuổi trẻ, cho nên lòng hắn sinh một loại cảm khái trên núi một ngày, dài như một năm.
Một tháng sau.
Đại sư huynh Lý Trường Thanh tìm tới Khương Trường Sinh, hỏi thăm hắn có nguyện xuống núi lịch lãm.
Khương Trường Sinh trực tiếp từ chối.
Sát cục lại tới?
Lý Trường Thanh thất vọng rời khỏi, dù sao chuyện xuống núi không thể cưỡng cầu.
Ba ngày sau, Lý Trường Thanh mang theo mười lăm vị đệ tử xuống núi, những đệ tử này nhỏ nhất cũng có mười ba tuổi.
Khương Trường Sinh một mực chờ đợi đợi nhắc nhở.
Quả nhiên.
Giữa trưa ngày kế tiếp, trước mắt hắn liền nhảy ra một hàng chữ:
【 Khai Nguyên năm thứ mười bốn, gian tế thuyết phục Đại sư huynh, muốn dẫn ngươi xuống núi, ngươi từ chối, từ đó tránh thoát một trận giết họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— tạp thuật Tuế nguyệt thư pháp 】
Thư pháp?
Khương Trường Sinh thất vọng, xem ra kiếp nạn lớn nhỏ cũng sẽ quyết định ban thưởng lớn nhỏ.
Lúc rảnh rỗi, hắn đã hoàn toàn nắm giữ Luyện Đan thuật trước đó lấy được, đáng tiếc hắn không có dược đỉnh để luyện chế.
Thư pháp còn được, Long Khởi quan xưa nay có quan to quý khách đến đây ngâm thơ mua vui, trong quan còn rất nhiều văn phòng tứ bảo, đều là khách khứa tặng.
Lúc không có chuyện gì làm ngâm thơ hát câu cũng không tệ.
Dù sao cuộc sống ở nơi này ngoại trừ luyện công, thật vô cùng buồn tẻ.
Khương Trường Sinh ngày đó lấy được bút mực trang giấy, trong phòng luyện chữ, một bên luyện tập thư pháp, một bên nghĩ chuyện gian tế.
Đã là lần thứ hai, có biện pháp tìm ra gian tế, dù sao hai lần mở miệng để Khương Trường Sinh xuống núi, hắn chỉ cần hỏi qua Đại sư huynh, Nhị sư huynh là sẽ tra ra được.
Ban đêm, Thanh Khổ trở về phòng, hắn vừa rửa chân xong, ngồi ở trên giường một bên dùng vải lau chân, một bên nói:
- Trường Sinh sư huynh, ngày mai hoàng đế bệ hạ sẽ tới Long Khởi quan, ngươi mau mau đến gặp đi, kia là đương kim Thánh thượng, cả đời khó gặp.
Nghe vậy, tay phải Khương Trường Sinh hơi lắc một, hắn bình tĩnh hỏi:
- Hoàng đế có gì đáng xem, chẳng lẽ có nhiều hơn chúng ta một cái miệng?
Thanh cười khổ nói:
- Cũng chớ nói như thế, cẩn thận bị truyền đi, ngươi đã không muốn đi, vậy thì không đi.
Khương Trường Sinh đưa tay, tán thưởng chữ viết của mình, cười nói:
- Cũng không phải không đi, ngược lại không có chuyện gì làm.
Trên tờ giấy trắng viết ba chữ.
Phi quân tử!
...
Giữa trưa ngày kế tiếp, Khương Trường Sinh đi trên đường đá giữa đình viện, hắn vừa tu luyện xong công pháp, chuẩn bị đi nhìn phụ hoàng của mình một chút.
Cách xa trăm trượng, hắn đã nghe được các đệ tử đồng môn nghị luận.
- Kia chính là hoàng thượng à, thật sự là anh minh thần võ.
- Đúng vậy, nghe nói hoàng thượng luyện thành chân long khí, như rồng tại thế.
- Ta ngược lại thật ra tò mò hoàng thượng có tìm được tiên đan hay không.
- Cũng chớ nói lung tung, nếu như bị nghe được, là sẽ bị chặt đầu.
Khương Trường Sinh cách Minh Tâm điện càng gần, nghe được lại càng ít, rất nhanh đã nghe được hoàng đế Khương Uyên đang nói chuyện cùng Thanh Hư đạo trưởng.
Hai người đang kể lại những chuyện xưa cũ, phần lớn đều là Khương Uyên đang nói, đa số cảm khái, Thanh Hư đạo trưởng phụ họa, mây trôi nước chảy.
Ngoài đình viện gần Minh Tâm điện có cấm vệ giáp vàng giữ nghiêm, người không phận sự miễn vào.
Mạnh Thu Hà và một đám đệ tử đang chờ ở trên đường hoàng đế phải đi qua, đây là một dòng suối nhỏ, xỏ xuyên qua núi, phía trên có một cầu nhỏ vượt ngang, hai bên dòng suối nhỏ có hoa cỏ cực kỳ rậm rạp, cả đám ở trong thạch đình cạnh cầu nhỏ, có tới hơn mười người, chen lấn tiểu đình đều đứng không lọt.