Chương 8: Cố nén xúc động, nghĩ sâu tính kỹ
Mạnh Thu Hà đang đang chém gió về lần trước lịch luyện nhìn thấy hết thảy, thấy Khương Trường Sinh đi tới, ánh mắt hắn sáng lên, nói:
- Khách hiếm thấy nha, Khương sư đệ, sao ngươi lại tới đây, mau vào, các ngươi nhanh nhường chỗ ngồi.
Ba vị đệ tử đang ngồi vội vàng đứng lên, cá đệ tử khác đang đứng cũng tránh ra một lối đi.
Khương Trường Sinh là đệ tử duy nhất mà Thanh Hư đạo trưởng nói qua có thể tự do tu hành, không cần tiến hành nghe đạo, địa vị đặc thù, lại thêm hắn bình thường độc lai độc vãng, để các đệ tử rất có cảm giác khoảng cách đối với hắn, không dám tùy tiện đắc tội.
Khương Trường Sinh đi vào đình ngồi xuống, cười hỏi:
- Nhị sư huynh làm sao có thời gian nhàn hạ thoải mái nói chuyện xưa?
Ba vị đại đệ tử Long Khởi quan đều là võ si, Đại sư huynh Lý Trường Thanh thiên tư trác tuyệt, mà thiên tư Mạnh Thu Hà thì dựa vào cần cù bù siêng năng, khi luận bàn với Lý Trường Thanh luận bàn cũng có lúc thắng.
Mạnh Thu Hà cười nói:
- Tự nhiên tới nhìn chân long khí, nghe đồn Thánh thượng như có rồng theo trên người, há có thể không gặp một lần?
Mấy chữ này nói đến có chút trình độ.
Khương Trường Sinh bắt đầu nói chuyện phiếm với các sư huynh đệ, đối với hắn đến, chúng đệ tử thấy mới lạ, Mạnh Thu Hà càng như vậy.
Mạnh Thu Hà rất tò mò thực lực của Khương Trường Sinh hôm nay, hắn năm ngoái tìm qua Khương Trường Sinh, đề nghị so tài, thế mà Khương Trường Sinh chưa đánh đã nhận thua, nói mình còn chưa đủ tư cách, làm sư huynh lại không thể cưỡng ép ra tay, chỉ có thể thôi.
Sau nửa canh giờ.
Một đám kim giáp cấm vệ đi tới, ảnh xuất Thanh Hư đạo trưởng và Khương Uyên thân hiện tại trong ánh mắt chúng đệ tử, các đệ tử dồn dập đi ra thạch đình, quỳ lạy hành lễ, Khương Trường Sinh cũng như thế, lễ bái cha ruột của mình, cũng không có gì không tốt.
Đợi Khương Uyên đến gần, Khương Trường Sinh nhịn không được ngẩng đầu, vừa rồi hay đối mặt với ánh mắt của Khương Uyên.
Khương Uyên người mặc long bào vàng chói, đầu đội Đế quan nhẹ nhàng linh hoạt, khuôn mặt uy nghiêm, trên tóc mai đã có chút hoa râm, hắn vừa đi tới, ánh mắt rủ xuống, vừa hay đối mắt với Khương Trường Sinh đang nâng đầu lên, Khương Trường Sinh cứng đờ, liền vội cúi đầu.
Hắn tưởng tượng qua vô số loại tình huống gặp mặt Khương Uyên, thậm chí nghĩ tới trực tiếp ngả bài, nhưng nên như thế nào để Khương Uyên tin tưởng?
Không có nhân chứng.
Thanh Hư đạo trưởng cũng chỉ là trùng hợp cứu hắn ở ngoài hoàng cung.
- Vị tiểu đạo sĩ này, ngẩng đầu lên.
Ngay lúc Khương Trường Sinh đang tâm loạn như ma, giọng nói Khương Uyên truyền đến, hắn không có ngẩng đầu, giả vờ như Khương Uyên đang gọi đệ tử khác.
Âm thanh Thanh Hư đạo trưởng vang lên:
- Trường Sinh, bệ hạ gọi ngươi đấy.
Khương Trường Sinh vô ý thức ngẩng đầu, lần nữa đối đầu ánh mắt Khương Uyên, hắn không có che giấu mình khẩn trương, thấy hoàng đế không khẩn trương ngược lại có quỷ.
Hắn chú ý tới một lão thái giám, cúi đầu, lưng còng xuống, thể cốt vô cùng suy yếu đứng ở sau lưng Khương Uyên, tựa như nửa thân thể đã xuống mồ.
Chân khí thật cường đại, còn mạnh hơn Thanh Hư đạo trưởng một chút!
Khương Trường Sinh nhớ kỹ hắn, lúc trước bắt mình mang ra hoàng cung chính là lão cẩu này, bất quá giao thủ với Thanh Hư đạo trưởng cũng không phải lão cẩu này, ở trên đường bị bắt ra, hắn bị rất nhiều người chuyền tay cho nha.
Khương Trường Sinh không có quá quan tâm lão thái giám, chắp tay bái.
- Bái kiến bệ hạ.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công chính là công pháp tu tiên, mặc dù trước mắt Khương Trường Sinh luyện ra được chỉ là chân khí, nhưng đạo pháp tự nhiên bốn chữ này đã nói rõ ý nghĩ, chú trọng chính là hợp nhất cùng tự nhiên, cho nên khí tức chân khí của hắn là võ phu không thể theo dõi, nhiều nhất cảm nhận được người hắn mang chân khí, một tia chân khí đạm bạc.
Khương Uyên nhìn Khương Trường Sinh quỳ lạy trước đình, hốt hoảng một hồi, hắn cảm khái nói:
- Trẫm nghe Trần Lễ nói qua, tiểu đạo sĩ, ngươi tuổi nhỏ như thế đã có võ công trác tuyệt, rõ ràng thiên tư bất phàm, Đại Cảnh đang cần thiên tài như ngươi thế này.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Đa tạ bệ hạ khen ngợi.
Thì ra là Trần Lễ nói lời hay, Trần Lễ đã không chỉ một lần kiến nghị hắn đi thi Võ trạng nguyên, mặc dù không biết hắn mạnh bao nhiêu, nhưng hắn mười hai tuổi đã làm Trần Lễ kinh diễm.
Khương Uyên cười cười, cất bước tiếp tục rời khỏi.
Khương Trường Sinh cúi thấp đầu, trong lòng hắn có xúc động đứng lên nhận thân, nhưng lý trí nói cho hắn biết, thời cơ còn chưa đủ, quá nguy hiểm.
Từ biệt mười mấy năm, như thế nào nhận thân, chẳng lẽ dựa vào nhỏ máu nhận thân?
Cho dù thành công, tranh đấu trong hoàng cung cũng không ít, mà hắn một khi hiển lộ thân phận chân thật, Khương Uyên nổi giận, sát nghiệt quá nhiều, hắn sẽ rước lấy càng nhiều cừu hận, hắn trở lại hoàng cung, lại nên tự xử như thế nào?
Mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, còn tu luyện như thế nào?
Trước khi có thực lực không sợ bất kỳ nguy hiểm nào mới có thể hiển lộ ra thân phận chân thật của mình.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt, hắn không cần ngẩng đầu đã cảm giác được là của vị lão thái giám kia.
Trong Long Khởi quan có gian tế, lão thái giám tự nhiên hiểu rõ thân phận của hắn.
Ánh mắt kia không có dừng lại quá lâu, đợi nhóm người bọn hắn đi xa, đám người Khương Trường Sinh mới đứng dậy.
Mạnh Thu Hà hưng phấn nói:
- Hay lắm Trường Sinh sư đệ, ngay cả bệ hạ đều nhớ kỹ ngươi.