Chương 79: Hạo Nhật Như Lai, võ lâm thần thoại (2)
Hạo Nhật Như Lai, nghe qua đã cảm thấy rất trâu bò.
Mà lại là tuyệt học dành cho tu tiên, mang ý nghĩa võ đạo không thể học tập, chỉ có hắn có thể học được.
Khương Trường Sinh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Hạo Nhật Như Lai, khóe miệng của hắn dần dần nâng lên.
Tuyệt học thật mạnh!
Trong vòng một tháng sau đó, một trận chiến này truyền khắp khắp thiên hạ, để cho người ta nói chuyện say sưa.
Năm mới đến, Khai Nguyên năm ba mươi lăm.
Chiến trường biên cương không ngừng truyền đến chiến báo, thua nhiều thắng thiếu, càng ngày càng nhiều cương thổ bắt đầu luân hãm, tình thế không thể lạc quan.
Khương Trường Sinh ở trên Long Khởi sơn cũng không có cảm nhận được chiến tranh tàn khốc, hương hỏa Long Khởi quan thu vào mặc dù giảm bớt, nhưng trên núi có ruộng, vườn rau, có thể tự cấp tự túc.
Trong khoảng thời gian này, Khương Trường Sinh viết toàn bộ võ học mà mình đang nắm giữ thành bí tịch, đặt ở trong tàng kinh các, lưu cho các đệ tử học tập, duy chỉ có Càn Khôn thiên kinh, Diệu Tông pháp tướng không có, hắn dự định đem hai bộ này làm thành võ học truyền thừa mang tính tiêu chí của mình, chỉ truyền cho đệ tử.
Từ Thiên Cơ đã thay đổi đạo bào, hắn bị đánh vào Sinh Tử ấn, bây giờ thành thành thật thật đợi ở trong Long Khởi quan, trong ngày thường cầm cây chổi quét dọn khắp nơi, ngay từ đầu hắn hết sức khuất nhục, nhưng có một lần hắn thấy Khương Trường Sinh dạy bảo Tiểu Ngụy Vương tập võ, mà lại không tị hiềm hắn, hắn liền sinh ra một ý nghĩ.
Có lẽ đây cũng là một trận cơ duyên.
Hắn tràn ngập tò mò về Khương Trường Sinh, không rõ người này luyện công pháp gì, vậy mà mạnh mẽ như thế, còn có Diệu Tông pháp tướng kia, đã trở thành bóng mờ trong lòng của hắn.
Ngày thứ bảy sau năm mới, hoàng đế đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh.
Tính ra, Khương Trường Sinh đã có rất lâu rồi chưa gặp qua hắn, so với ít năm trước đây, cả người Khương Uyên gầy gò đi không ít, không có chút tinh thần nào.
Khương Uyên và Khương Trường Sinh ngồi ở trước bàn đá, hắn tóc trắng phơ, trên mặt không ít nếp nhăn, hai tay càng gầy như que củi, như là lợi trảo của Lệ Quỷ.
Khương Trường Sinh nhíu mày, hỏi:
- Bệ hạ, công lực của ngài...
Hắn có thể cảm giác được trong cơ thể Khương Uyên không có một tia chân khí, hết sức rõ ràng, hắn sở dĩ trở nên già nua như thế chính là mất đi công lực, liên đới tiêu hao sinh cơ khổng lồ.
Khương Uyên không còn sống mấy năm nữa.
Khương Uyên nhìn Từ Thiên Cơ đang bồi Bình An, Tiểu Ngụy Vương so tài cách đó không xa, cười nói:
- Trẫm trước kia gặp qua Từ Thiên Cơ, khi đó hắn còn là một thiếu niên hăng hái, trẫm muốn chiêu hắn vào Bạch Y vệ, hắn từ chối, không ngờ nhiều năm sau, hắn vào Long Khởi quan, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Từ Thiên Cơ nghe nói như thế, biểu lộ cứng đờ, nhưng vẫn giả bộ không có nghe thấy, chuyên tâm bồi hai tiểu gia hỏa luyện võ.
Nếu là dạy tốt, Trường Sinh đạo trưởng có thể chỉ bảo hắn, khiến cho hắn càng mạnh.
Khương Uyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Khương Trường Sinh, cười nói:
- Trẫm rõ ràng thân thể của chính mình, Trường Sinh hà tất thay trẫm ưu sầu?
- Dược đan ngươi cho trẫm dùng xác thực có hiệu quả, nhưng cũng không phải là dược Trường Sinh, trẫm hiện tại cũng suy nghĩ hiểu rõ, trên đời này nào có người bất tử, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Công lực của ngài là tự mình tán đi?
Hắn cảm thấy không giống, bởi vì trong cơ thể Khương Uyên có ám tật, nhất là đan điền, công lực của hắn rất giống như bị rút đi, sau đó lưu lại di chứng.
Khương Uyên lắc đầu, nói:
- Trẫm truyền công lực cho thái tử, cũng xem như tận lực lượng cuối cùng của trẫm, dù sao trẫm để lại cho hắn một cục diện rối rắm.
Hắn thở dài một tiếng, vẻ mặt trở nên ưu sầu.
Hắn khăng khăng muốn tiến đánh Cổ Hãn, đạt thành thiên cổ kỳ công, không ngờ ngược lại để Đại Cảnh lâm vào trong mưa gió phiêu linh.
Bất quá nếu cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn như cũ muốn đánh.
Sau đó, Khương Uyên không còn trò chuyện chuyện của mình, trò chuyện về Hoàng hậu nương nương, nói trong khoảng thời gian này, Hoàng hậu nương nương tận lòng chiếu cố hắn, để hắn nhớ tới thời điểm năm đó khi hai vợ chồng khởi sự, nhắc đến chuyện cũ, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Vong Trần đang quét rác nghe mà trong lòng chua xót.
Hắn không biết nên hận Khương Uyên, hay là nên ủy khuất.
Mặc dù hắn không có trở thành Thái Tử, cả đời chỉ sợ cũng sẽ trôi qua rất khó chịu, tương phản, Khương Uyên ít nhất khiến cho hắn trải qua sinh hoạt Thái Tử ba mươi năm, cả đời này cũng tính đặc sắc, cũng tính là không tiếc.
Khương Trường Sinh lẳng lặng nghe, trong lòng tuy có cảm khái, nhưng cũng không có dao động lòng mình.
Hắn không có ý định cùng Khương Uyên, Hoàng hậu nương nương nhận nhau, ơn sinh nở của Hoàng hậu nương nương, hắn đã dùng ân cứu mạng hồi báo, Khương Uyên biết được hắn chính là Thái Tử thật, Khương Uyên không muốn nói ra, hắn đương nhiên sẽ không dày mặt đi nhận nhau.
An tâm tu luyện, tiếp qua ba mươi năm, đoạn thân tình này tự nhiên sẽ tan thành mây khói.
Một lúc lâu sau, Khương Uyên nắm tay Tiểu Ngụy Vương rời khỏi, nhìn bóng lưng hắn đã còng xuống, lại nghĩ tới khí phách của hắn khi lần đầu tiên gặp nhau, Khương Trường Sinh càng thêm kiên định ý nghĩ tu tiên.
Hắn đã đạt đến mục tiêu cuối cùng của phàm nhân mong muốn, trường sinh bất lão, vậy hắn cần phải trân quý, không thể đi đến nửa đường rồi ngừng.
- Tầng thứ sáu đã sắp đến, những khoảng cách thành tiên thành thần lại vẫn còn rất xa?
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, tiên lộ mênh mông, phẩm vị nhân gian sinh lão bệnh tử, Giang Sơn Nhật Nguyệt luân chuyển, cũng là có một phen niềm vui thú.
...