Chương 25: Mời Học Tỷ Ăn Bún Thập Cẩm Cay
Rầm!
Cánh cửa phòng 401 bị đạp tung một cách thô bạo.
Tiêu Bắc đang tắm trong nhà vệ sinh giật mình kinh hãi.
"Cái thằng chó con kia, nếu ta mà tàn phế, tao nhất định giết mày!"
Tiếng Tiêu Bắc giận dữ vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
"Ha ha ha, lão tứ, mày lại định giở trò năm ngón tay à!"
Hồ Tích Long đẩy toang cửa phòng tắm, thò đầu vào nhìn Tiêu Bắc, nói với vẻ bỉ ổi.
"Đệt, thằng chó, vô lễ!"
Nói xong, Tiêu Bắc vốc nước hắt thẳng vào mặt Hồ Tích Long.
"Ái chà chà, lão tứ, vốn liếng của mày to phết đấy!"
Hồ Tích Long vẫn không thôi, tiếp tục nhìn Tiêu Bắc với ánh mắt dâm tà.
"Mấy cha nội kia, có thể ra ngoài giùm không, bố đây đang tắm!"
"Ha ha ha!"
"Cười chết mất thôi, lão tứ, xe không muốn cho Hồ Tích Long lái nữa!"
"Mày không biết đâu, lúc nãy tao với thằng thiểu năng còn đỡ."
"Long ca, vừa mới ngồi lên xe, mắt thường bọn tao thấy rõ xe xẹp xuống luôn!"
Uông Vĩ cũng thò đầu vào hùa theo.
"Ha ha ha, Long ca, cái thân xác này cần giảm cân gấp!"
Thiểu năng cũng không chịu kém cạnh.
Giờ phút này, Tiêu Bắc chỉ muốn chết quách cho xong!
Mình lại bị ba thằng chó con nhìn trần trụi thế này.
Nửa thân dưới lạnh toát.
"Thôi được rồi, chiêm ngưỡng vốn liếng của lão tứ rồi, lượn thôi!"
Nói xong, thiểu năng lôi Hồ Tích Long và Uông Vĩ đi.
Tiêu Bắc thở dài một hơi, "Mẹ nó, rồi bố cho chúng mày biết tay!"
...
Vài phút sau, Tiêu Bắc đứng trước gương ngắm nghía: "Ta nói, anh chàng nào mà đẹp trai thế này!"
"Ọe ~!"
"Ọe ~!"
"Ọe ~!"
Ba tiếng nôn khan vang lên, Tiêu Bắc khinh bỉ liếc ba thằng chó con.
"Lão tứ, tắm sớm thế? Còn chưa ăn tối mà!" Trương Trí Bác ngạc nhiên hỏi.
"Đói bụng rồi, tối nay ăn gì đây?" Hồ Tích Long ôm một gói khoai tây chiên hỏi.
Mấy người nhìn Hồ Tích Long, "Mày đang nói tiếng người đấy à?"
"Mấy cậu đi ăn đi, anh đây có hẹn tối, không tiếp mấy đứa con trai đâu." Tiêu Bắc trêu chọc.
"Vãi!"
"Ngọa tào!"
"Đệt!"
"Lão tứ à, nói thật đi, ăn thịt, có thể dẫn mấy anh em theo không?" Uông Vĩ tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ, nhìn cái điệu bộ này của Tiêu Bắc, nếu không phải đi với gái, chó nó tin.
Tiêu Bắc mặc kệ lũ chó con kia, ra khỏi cửa.
Con trai thì tốt đấy, nhưng sao bằng cô vợ trẻ tương lai được?
...
Đến Học viện Mỹ thuật Hàng Châu, Tiêu Bắc thấy Quý Thanh Lam đã đứng chờ ở đó.
Không thể trách ai được, khí chất của Quý Thanh Lam quá nổi bật.
Dù ở bất cứ đâu, cô cũng như hạc giữa bầy gà.
Tiêu Bắc chạy nhanh đến.
"Học tỷ, chờ lâu không?"
Tiêu Bắc nhìn Quý Thanh Lam trước mắt, mắt sáng rực lên, học tỷ trang điểm rồi sao?
So với lúc không trang điểm, cô có thêm một chút quyến rũ.
Quý Thanh Lam thấy Tiêu Bắc, mỉm cười: "Cũng không lâu lắm, em cũng vừa mới đến."
Quý Thanh Lam cũng để ý thấy Tiêu Bắc đã thay một bộ quần áo khác, trong lòng thầm vui.
Chi tiết nhỏ này cho thấy Tiêu Bắc rất coi trọng buổi đi ăn với cô.
"Học tỷ, tỷ muốn ăn gì?"
"Tùy em thôi, nhưng mà, đàn em có thể đưa tỷ đi phố ăn vặt không?"
"Được chứ ạ."
Tiêu Bắc gật đầu.
Quý Thanh Lam nghe vậy, tươi cười rạng rỡ, hớn hở nói với Tiêu Bắc: "Tỷ chưa từng đến khu phố đó bao giờ, lần này có thể thỏa nguyện rồi!"
Tiêu Bắc nghe vậy, nhìn Quý Thanh Lam với vẻ nghi ngờ: "Học tỷ học đại học ba năm rồi mà chưa từng đến đó ạ?"
"Ừm, tỷ rất muốn đi, nhưng người nhà nói ở đó không vệ sinh, mỗi lần tỷ định đi thì bạn cùng phòng lại bận việc, với lại tỷ cũng đang khởi nghiệp bên ngoài, rất ít khi ở trường, nên đến giờ vẫn chưa đi được."
Trong mắt Tiêu Bắc, Quý Thanh Lam lúc này thật đáng yêu!
"Vậy đi thôi, em dẫn tỷ đi!"
Nói xong, hai người đi thẳng đến khu phố ăn vặt.
Rất nhanh, họ đã đến nơi.
"Học tỷ, tỷ ăn cay được không?" Tiêu Bắc hỏi dò.
Quý Thanh Lam giờ phút này vô cùng phấn khích, cuối cùng cô cũng đã đến phố ăn vặt, khắp nơi đều là người, không khí tràn ngập những mùi thơm hấp dẫn.
"Ăn được một chút thôi."
"Vậy mình ăn bún thập cẩm cay nhé?"
Tiêu Bắc cười nhìn Quý Thanh Lam, con gái thường thích ăn bún thập cẩm cay, dù sao ăn xong còn được hít hà xuýt xoa nữa chứ?
"Được đó, được đó!"
Quý Thanh Lam lúc này như một cô bé ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Bắc, vô cùng hào hứng.
Rất nhanh, Tiêu Bắc tìm được một quán 【Bắc Sáng Bún Thập Cẩm Cay】.
Vừa bước vào quán, ông chủ, một người đàn ông trung niên bụng phệ, cười chào đón: "Rổ ở bên tay trái ạ."
"Vâng, cảm ơn!"
Tiêu Bắc cười đáp, rồi quay sang nói với Quý Thanh Lam: "Cái rổ và kẹp này là để chọn đồ ăn, tỷ muốn ăn gì thì bỏ vào rổ nhé."
Quý Thanh Lam nghe vậy, tò mò nhận lấy rổ và kẹp từ tay Tiêu Bắc, rồi hai người cùng đến khu chọn nguyên liệu.
Nhìn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn ngon, Quý Thanh Lam lập tức giải phóng bản thân.
Thực ra, Quý Thanh Lam là một người hảo ngọt, không thể cưỡng lại trước đồ ăn, chỉ cần thích là cô bỏ ngay vào giỏ.
Vài phút sau, hai người đã chất đầy một cái rổ lớn.
"Đàn em, tỷ có phải là ăn hơi nhiều không?" Quý Thanh Lam nhìn đống đồ ăn trong rổ, mặt đỏ bừng hỏi Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc mỉm cười: "Không sao đâu, em cũng ăn khỏe mà."
Quý Thanh Lam lúc này mới yên tâm gật đầu.
Sau khi Tiêu Bắc thanh toán, anh nói với ông chủ cho ít cay.
Rồi anh đi đến tủ lạnh bên phải, quay lại hỏi Quý Thanh Lam: "Coca Cola hay Sprite?"
"À, em không uống đồ uống có ga!"
"Không thể tin được, nữ thần xinh đẹp như tỷ lại còn tự hạn chế bản thân thế này, để người khác sống thế nào?"
Tiêu Bắc trêu chọc.
Quý Thanh Lam nghe Tiêu Bắc nói vậy, mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, những lời Tiêu Bắc vừa nói thật dễ nghe, đúng là có sức hút của ngôn ngữ.
"Thôi đi ông, chỉ được cái nịnh hót, tôi uống là được chứ gì?"
"Đúng rồi, nữ thần đừng lúc nào cũng thanh cao thoát tục quá, đôi khi phải mang một chút hương vị trần gian, tỷ sẽ càng thêm quyến rũ!"
Tiêu Bắc tiếp tục khen ngợi, anh có cả một hệ thống để ứng xử với con gái.
Đó là cố gắng dỗ dành, nhưng đừng quá lố, nếu không người ta lại tưởng mình là chó săn mất!
Những chàng trai có EQ cao đều biết, phải biết tiến thoái đúng mực, khen cũng không thể khen hết một lần, giống như khi bạn muốn mua một món đồ giá 1000 tệ, nhưng bạn chỉ có 999 tệ, bạn sẽ luôn muốn có thêm 1 tệ để mua được món đồ mình thích.
Vậy nên, ứng xử với con gái cũng phải như vậy.
"Thật sao? Vậy tôi có quyến rũ được Tiêu Bắc cậu không đây?"