Chương 12: Sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào
Lưu Hà không dám tin, lại dám cắn ngược lại nàng một miếng: "Ngươi... thật là có tài ăn nói, không hổ là kẻ mở rộng cửa làm ăn!"
Tôn Sắc Vi nhàn nhạt mở to mắt, đáp: "Đón chào, niềm nở với người dân từ nơi khác đến là đạo lý mà ngay cả những kẻ ít học, ở tỉnh lẻ cũng đều hiểu, chẳng lẽ tỷ tỷ lại không biết sao?" Nàng khẽ lắc đầu, "Ta thật không tin nổi."
Lưu Hà nghẹn cứng họng, lắp bắp: "Ngươi, ngươi... ngươi đừng có mà cưỡng từ đoạt lý, ngậm máu phun người, ăn nói hồ đồ, nói hươu nói vượn!"
"Vậy thì mời đại phu đến khám đi." Tôn Sắc Vi nói một tràng, rồi lại lắc đầu, "Không, không, không... Theo như tỷ tỷ nói, Vương gia là thân thể ngàn vàng, vẫn là nên mời thái y đến cho ổn thỏa hơn. Vương gia, ngài thấy có đúng không?"
Ninh Vương gắp miếng lá lách bò vừa xuyến xong thả vào nồi, từ tốn nhai nuốt rồi mới đáp: "Lưu Hà, ngươi đã quên ăn gì bổ nấy rồi à?"
"Nô tỳ..." Trên đường đến đây, nô tỳ nghe được mấy tiểu tử bưng đồ ăn bàn tán có món lòng vịt, trong đầu nô tỳ chỉ toàn nghĩ đến việc cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, đến nỗi quên mất Tôn Sắc Vi vốn không dễ sống chung, chứ đừng nói đến những chuyện khác.
Ninh Vương gắp lên một chút lòng vịt, nói: "Còn không mau lui xuống?"
"Vương gia..."
Ninh Vương ngẩng đầu lên nhìn nàng, mặt không chút thay đổi.
Lan Chỉ vội vàng bước đến, cố sức kéo Lưu Hà đi.
Tôn Sắc Vi thấy vậy, liền cẩn trọng trong lòng. Kẻ này không hề hé răng nửa lời, không phải là thật sự thành thật, thì chính là bên trong ẩn chứa ác ý. Dù thế nào đi nữa, ả cùng Lưu Hà đều là người của Quý Phi nương nương, sao có thể hòa thuận chung sống? Vậy nên, đại nha hoàn này tuyệt đối không thể kết giao sâu - địch nhân của địch nhân là bạn, địch nhân của bạn là địch.
"Người đi rồi, ngươi còn chưa thấy hả giận sao?"
Giọng nói mang theo ý cười từ phía sau vang lên, Tôn Sắc Vi lập tức thu hồi vẻ mặt trào phúng, xoay người làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Ta cũng đâu có cố ý muốn chọc giận nàng."
Ninh Vương gật đầu, "Ngươi chính là cố ý."
Tôn Sắc Vi thấy thái độ của hắn dường như lơ đễnh, giống như vừa rồi chỉ là một màn náo kịch chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục, nàng có chút ngoài ý muốn: "Ngài không thích Lưu Hà à?"
"Cũng không ghét."
Tôn Sắc Vi hiểu rõ, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
"Lưu Hà có lẽ lại không nghĩ như vậy đâu."
Ninh Vương đáp: "Nàng nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến bản vương?"
Tôn Sắc Vi nghẹn lời, lời này thật quá lạnh lùng.
"Hôm nay ta đã đắc tội Lưu Hà tỷ tỷ rồi, chắc hẳn nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu." Tôn Sắc Vi cố ý nói vậy.
Ninh Vương trầm tư nói: "Ngươi nói vậy thì quả thật không thể giữ ả lại nữa, biết đâu ngày nào đó lại mất mạng."
Tôn Sắc Vi đột nhiên ngừng thở, không biết hắn có ý gì.
"Lẽ nào người nên lo lắng không phải là Lưu Hà sao?" Ninh Vương hỏi ngược lại.
Tôn Sắc Vi hít sâu một hơi, hắn là chủ tử tôn quý, là ân nhân cứu mạng của nàng: "Nghe Chu Ngọc nói, nàng ta là Quý Phi nương nương phái đến để hầu hạ vương gia ngài."
Ninh Vương bực mình: "Nói cho ngươi chuyện này để làm gì?"
"Hôm qua vào ban đêm, Lưu Hà đòi ăn phù dung gà phiến và ba không dính. Ta nói không có thịt gà. Nàng ta liền nói ta xem thường nàng."
Ninh Vương liếc xéo nàng một cái: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tôn Sắc Vi: "... Phòng bếp còn có chút việc, Vương gia cứ dùng bữa thong thả." Không thể trêu vào thì nàng không hầu hạ nữa, thế thôi.
"Ngươi lại định đi đâu?" Ninh Vương tự mình gắp vài miếng thịt hươu, nói: "Những người khác thì ngươi có thể khinh khi, coi thường, nhưng riêng Lưu Hà và những người kia thì không được. Ngươi sinh ra ở chợ búa, lớn lên ở phố phường, chưa từng nghe câu đánh chó còn phải nhìn mặt chủ sao?"
Tôn Sắc Vi không khỏi dừng bước, xoay người lại hỏi: "Ý ngài là, Lưu Hà sẽ, sẽ đi bẩm báo với Quý Phi nương nương?"
"Ngươi tự nói xem?" Ninh Vương hỏi ngược lại.
Tôn Sắc Vi sốt ruột: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Ninh Vương thấy sắc mặt nàng cũng đã thay đổi, có chút ngạc nhiên: "Ngươi thật sự sợ hãi đến vậy sao?"
Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đó chính là Quý Phi, chỉ một câu nói của bà ta cũng có thể tước đoạt cái mạng nhỏ bé của nàng.
Ninh Vương thấy vậy, vốn định nói cùng lắm thì sẽ không mang nàng vào cung, lỡ khi mẫu thân hắn hỏi đến, thì cứ bảo là nàng bị bệnh. Nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, nảy ra một chủ ý, "Thật ra, không phải là không có cách giải quyết."
Tôn Sắc Vi dựng đứng tai lên nghe ngóng.
Ninh Vương làm ra vẻ thần sắc tự nhiên, thong thả nói: "Nương nương cũng không hẳn là quá thích Lưu Hà. Điều khiến bà ấy trăn trở không gì hơn là Thái Tử ca ca lớn bằng bản vương đã lấy Thái Tử phi, Nhị hoàng huynh đã có con thứ, Tam ca cũng đã đính hôn. Nếu bản vương bẩm báo với Quý Phi rằng bản vương đã có người, nương nương ắt hẳn sẽ không vì Lưu Hà mà ra mặt, bổng đánh uyên ương."
Tôn Sắc Vi nghe mà đầu óc quay cuồng, sau đó nàng nghẹn họng trân trối nhìn hắn: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Không tình nguyện sao?"
Tôn Sắc Vi ngẩn người một lúc, rồi kịp phản ứng, vội vàng nói: "Thảo dân không xứng với Vương gia."
"Bản vương nói xứng thì là xứng."
Tôn Sắc Vi chau mày, Ninh Vương lại cho rằng nàng không sợ chết? Một đại nha hoàn thôi mà đã dám coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu nàng thật sự có ý đó, thì tương lai Ninh vương phi há chẳng phải sẽ đem nàng ra ngũ mã phanh thây hay sao.
Bỗng nàng thấy khóe miệng của hắn nở một nụ cười nhạt, lập tức bừng tỉnh ngộ ra - hắn đang trêu cợt nàng?
Thật ấu trĩ!
"Vương gia nói chí phải." Tôn Sắc Vi giả bộ phục tùng, rũ mắt xuống.
Ninh Vương ngẩn người, nàng nói cái gì vậy?
"Không biết Vương gia khi nào sẽ trả Lưu Hà về cho nương nương ạ?" Tôn Sắc Vi lại mong chờ nhìn hắn mà hỏi.
Ninh Vương đột nhiên có một cảm giác hết đường chối cãi, liếc thấy khóe miệng nàng đang nở một nụ cười tinh quái, dù chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị hắn bắt được, "Chọn ngày nào tốt bằng ngay hôm nay đi."
Tôn Sắc Vi trợn tròn mắt, chẳng lẽ hắn hiểu sai ý rồi?
Băng sơn tan chảy, xuân về hoa nở.
Ninh Vương cất tiếng cười lớn.
Tôn Sắc Vi không dám tin: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Người kia là ai vậy? Chẳng lẽ vẫn là cái tên Diêm Vương mặt lạnh như xác chết đông đá ngày hôm qua hay sao?
"Ta làm sao?" Ninh Vương che giấu nụ cười, hỏi lại.
Tôn Sắc Vi tự biết diễn không lại hắn, đành cam bái hạ phong: "Trong phòng bếp còn có việc, thảo dân xin phép không quấy rầy Vương gia nữa."
Ninh Vương vẫn chưa thoả mãn, nhưng cũng hiểu được phải biết chừng mực. Nếu một lần mà chọc giận nàng bỏ đi, thì sau này còn ai để mà trêu đùa nữa chứ: "Ngươi thật sự không thể đi được."
Tôn Sắc Vi khựng lại, hỏng bét, đúng là thế thật.
"Vương gia có gì chỉ giáo?" Nàng xoay người, cố gắng nặn ra từng chữ.
Ninh Vương ra hiệu cho nàng tự nhìn lấy, nói: "Thứ này bản vương phải ăn làm sao đây?"
Tôn Sắc Vi vô ý thức định hỏi là thứ gì, nhưng rồi theo ánh mắt của hắn nhìn thấy miếng Hoàng Hầu, nàng liền nói: "À, cái này, ngài là không biết cách ăn."
Ninh Vương tức đến bật cười, con người này thật đúng là không chịu thiệt thòi chút nào.
"Lưu Hà không chỉ là người của nương nương, mà còn là nô tài từ trong cung ra, nếu ả mà mất mạng ở phủ của ta, dù nương nương không muốn xen vào thì nội vụ phủ cũng sẽ bẩm báo lên Phụ hoàng." Ninh Vương nghiêm túc nhìn nàng, "Hiểu chưa?"
Tôn Sắc Vi tỏ vẻ đã hiểu: "Vương gia cứ yên tâm, ta không có gan giết người."
Ninh Vương tự nhiên tin rằng nếu không đến đường cùng, nàng sẽ không dám làm càn đến vậy, bằng không thì người muốn chết, muốn trốn chạy đâu phải là nàng, "Ý bản vương là không được chủ động trêu chọc ả."
"Nếu ả vẫn cứ trêu chọc ta thì sao?"
Ninh Vương trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy thì tha cho ả một mạng."
Tôn Sắc Vi có một cảm giác xót xa, không nhịn được bèn hỏi: "Vậy nếu ngày nào đó có Lý Sắc Vi, Trương Sắc Vi xuất hiện, Vương gia cũng sẽ nói với các nàng như vậy sao?"
Ninh Vương đang ăn thịt hươu, nghe vậy liền ngẩn người một lúc, rồi hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ chủ động đi trêu chọc Lý Sắc Vi hay Trương Sắc Vi sao?"
Tôn Sắc Vi vô ý thức lắc đầu.
"Vậy thì cái giả thiết của ngươi rất sai." Ninh Vương nhìn vào bên trong nồi đồng, "Còn chưa được hay sao?"
Tôn Sắc Vi vội vàng gắp miếng Hoàng Hầu ra, sau đó lại gắp thêm một ít dạ cỏ. Những thứ khác thì không cần nàng phải dạy, Ninh Vương vốn thường ăn canh Cổ Đổng, tự khắc biết cách thưởng thức.
Ninh Vương nuốt miếng Hoàng Hầu trong miệng xuống rồi nói: "Bản vương không phải là cái kẻ hồ đồ như Hàn Quốc công, sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào."
"Tạ vương gia." Tôn Sắc Vi cảm ơn hắn đã giải thích cặn kẽ với nàng như vậy, "Trong tủ còn có chút lá lách bò và dạ cỏ, ta lại đi lấy thêm chút nữa nhé?"
Ninh Vương nhìn qua mấy món tôm và thịt dê không được đụng đến, cũng muốn nếm thử hai thứ này. Mà nồi canh loãng chan rau xanh cũng ngon hơn so với những món xào mỹ vị, hắn cũng muốn thử xem, "Còn nhiều không?"
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Lá lách bò và dạ cỏ cộng lại cũng còn khoảng bảy tám cân gì đó."
"Nhiều đến vậy cơ à?" Ninh Vương hơi thất thố.
Tôn Sắc Vi đáp: "Buổi sáng phải thu dọn cả buổi mới được bấy nhiêu đó."
"Vậy chẳng lẽ bản vương phải ăn đến tận Tết Nguyên Tiêu à?"
Tôn Sắc Vi thành thật gật gật đầu, dù rằng nàng thèm đến chảy cả nước miếng.
"Vậy thì phải đem đi ướp đá trước, bản vương đến mai..." Ninh Vương bỗng nhiên nhớ ra những ngày hắn ở trong cung, chỉ có đêm giao thừa là có thịt bò để ăn, "Để lại cho bản vương một cân, còn lại thì gói vào hộp cơm, buổi chiều bản vương sẽ vào cung một chuyến."
Tôn Sắc Vi: "Ngài định mang cho điện hạ, nương nương và bệ hạ sao? Vậy thì Vương gia phải phái người đi ngay thôi. Món canh này cần nấu lâu một chút mới ngon."
"Đi gọi Triệu Phúc đến đây."
"Dạ, dạ tới ngay."
Triệu Phúc hớt hải chạy đến, nói chuyện như thể đang nắm chặt cổ họng.
"Ngươi là thuộc loài gì vậy?" Ninh Vương giật mình vì sự vội vàng của gã.
Triệu Phúc mặt mày hớn hở: "Nô tài ngược lại là muốn bay lắm chứ, nhưng tiếc là đời này không thể nào. Tôn cô nương, cô nghỉ tay đi thôi. Chút nữa tôi sẽ tìm cô sau."
Tôn Sắc Vi bụng đói cồn cào, sắp réo lên rồi, nghe vậy liền đưa đũa cho Triệu Phúc.
Triệu Phúc nhìn theo nàng đi xa rồi mới nói: "Gia, Tôn cô nương và Lưu Hà cãi nhau ạ?"
"Lưu Hà đã đi tìm ngươi?" Ninh Vương cau mày, ả còn chưa xong nữa à.
Triệu Phúc đáp: "Lưu Hà nha đầu kia vốn đanh đá, luôn là ả đi bắt nạt người khác, vậy mà đột nhiên khóc sướt mướt trở về, dọa cho Linh Khê phải đi tìm lão nô, nhờ lão nô đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."
"Hắn đúng là có tiền đồ." Ninh Vương chế nhạo nói.
Triệu Phúc cười nói: "Ngài cũng đâu phải không biết, hắn từ trước đến nay vốn nhát gan mà. Chuyện giữa nàng và Tôn cô nương là thế nào vậy?"
"Tại sao không thể là vì bản vương?" Ninh Vương tò mò hỏi.
Triệu Phúc đáp: "Ngài là chủ tử, có đáng không? Không vui thì cứ mách với nương nương là được."
Ninh Vương gắp miếng thịt đã chín ra, "Ngày thường ngay cả ngươi cũng còn chẳng thèm nghe lời ta, ả ta thì đã quen được người ta nịnh bợ rồi. Hôm qua muốn ăn phù dung gà phiến, Tôn Sắc Vi không đáp ứng ả, thế là ả liền không vui. Vừa rồi mượn mấy món lòng này để gây khó dễ cho Tôn Sắc Vi, còn chưa nói là người ta đã chọc tức ả trước."
Cái bụng dạ này cũng quá hẹp hòi đi.
Triệu Phúc không khỏi nhíu mày, "Tôi còn tưởng là Tôn cô nương đánh ả ta."
"Ả ta còn không đủ để Tôn Sắc Vi đá cho một phát."
Triệu Phúc kinh ngạc, không kìm được bèn hỏi: "Gia đã biết chuyện đó rồi ạ?"
Ninh Vương liếc nhìn gã một cái: "Nếu ngươi nói là chuyện nàng ta cùng Tiểu Toàn Tử hai người đánh nhau với đám nô tài của Hàn Quốc công, thì bản vương còn biết trước cả ngươi ấy chứ. Cái nha đầu đó, bản vương chưa từng thấy ai kén ăn đến như vậy."
Triệu Phúc nghĩ lại, lúc trước gã nghe được chuyện này cũng khó mà tin nổi, hai người mà đánh bảy người, còn có thể đánh cho người ta tơi bời hoa lá: "Kén ăn thì tốt, qua ít ngày nữa, trời ấm lên, Nhị công chúa lại mời Tam cô nương của Trung Nghĩa hầu phủ đến phủ chơi, ngài cũng không cần phải tránh mặt ra đâu."
Ninh Vương lắc đầu, Tôn Sắc Vi không cha không mẹ, lại chẳng có anh chị em giúp đỡ, mà Trung Nghĩa hầu phủ lại được Phụ hoàng rất coi trọng, hai con rể của họ cũng đều xuất thân từ những gia tộc danh giá, mười cái Tôn Sắc Vi gộp lại cũng chẳng đủ để Trung Nghĩa hầu phủ thu phục: "Không thể để cho hai người đó chạm mặt nhau được."
"Gia lo Tôn cô nương sẽ chịu thiệt thòi sao ạ?" Nàng ta vốn là hạng người ngay cả đàn ông cũng không sợ mà.
Ninh Vương đáp: "Ta ngược lại không lo cho nàng. Bản vương sợ cái cô nương kia sẽ bị nàng ta cho ăn phải trái đắng, rồi lại tìm đủ mọi cách để lãng phí của nàng. Mà ta thì lại không thể ngày ngày ở trong phủ được."
"Phải rồi." Triệu Phúc đột nhiên bừng tỉnh.
Một ngày một đêm qua gã chỉ lo nhớ rằng chủ tử nhà gã cuối cùng cũng đã gặp được một cô nương vừa ý, còn cứu được cả mạng cô nương ta, một ngày nào đó chủ tử nhà gã khai khiếu, thì cô nương này mười phần tám chín sẽ không từ chối, mười phần tám chín sẽ trở thành nữ chủ nhân của vương phủ. Hoàng tử Vương phi là triều đình mệnh phụ, ngay cả đại thần cũng phải đến làm lễ vấn an, vậy mà gã lại quên mất Vương phi lúc này vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, một tiểu trù nương...