Chương 25.2: Ta nói vô dụng, Phụ hoàng chỉ nghe Tứ ca.
Ninh Vương nguýt hắn một cái, con mắt nào thấy được hắn thích?
"Gia, đến mai được nghỉ mộc, đừng quên đi đón Tiểu vương gia." Triệu Phúc cơ linh điểm đến là dừng, đổi nói những chuyện khác, "Hôm nay trăng sáng sao thưa, ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp. Nếu gia không đi đón Tiểu vương gia, Tiểu vương gia cùng Tề vương điện hạ hoặc là ai đó, ra ngoài tất sẽ oán trách gia."
Ninh Vương nhíu mày: "Bản vương thiếu hắn chắc!" Sau đó lại nhịn không được nói: "Phân phó phòng bếp nhỏ, làm nhiều món hắn thích ăn một chút."
Triệu Phúc trong lòng thầm nhủ không hổ là ngài, trước sau trong lòng không đồng nhất. "Lão nô cái này đi nói với bọn họ. Đến mai Tiểu Chu bọn họ cũng dễ bán đồ ăn."
Ninh Vương nhấc nhấc tay để hắn lui ra. Triệu Phúc đến phòng bếp nhỏ, trước tiên nói Ninh Vương đối lửa chân hầm măng mùa xuân rất hài lòng, sau đó mới nói Tiểu vương gia ngày mai tới.
Trong phủ, chỉ cần Ninh Vương không hạ lệnh cấm liền giấu không được chuyện. Mọi người đều biết Tiểu vương gia đối với Tôn Sắc Vi rất hài lòng, nghe xong hắn muốn tới, đám người đồng loạt nhìn về phía Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi cười khổ: "Ta phải nghĩ xem đến mai làm món gì đây."
Ninh Vương không thích đồ ngọt, không có nghĩa là Tiểu vương gia không thích. Ban đêm trước khi ngủ, Tôn Sắc Vi một mình suy nghĩ một hồi liền biết nên làm cái gì.
Tiểu vương gia bất quá mười tuổi, đồ vật có gai không dám cho hắn ăn, mặc dù có chút cá cơ hồ không có xương, nhưng cũng không ai dám cam đoan hắn sẽ không bị hóc xương. Đồ ăn sống lạnh cũng không dám cho hắn, vậy thì chỉ còn món mặn với gà vịt ngỗng heo dê.
Mặc dù cổ đại dã vật khắp nơi trên đất đi, nhưng mùa xuân là mùa động vật sinh sôi, Hoàng gia đi săn thường đặt vào nhập thu hoặc cuối thu, cho nên kinh thành cũng không có bao nhiêu thịt rừng. Trừ phi là tìm thợ săn mua. Có điều thợ săn phần lớn là hợp tác lâu dài với các tửu lâu.
Nói đi thì nói lại, Ngũ hoàng tử lần trước tới, Tôn Sắc Vi đã làm sườn cừu, đùi gà chiên cùng gà liễu, lần này liền không định lại dùng thịt dê cùng thịt gà. Sáng sớm hôm sau, sau khi vết thương đã khỏi hẳn, Tôn Sắc Vi cùng người đi chọn mua ở chợ bán thức ăn, mua một chút thịt heo cùng sườn heo bỏ xương chiên. Bất quá cũng có cho những đầu bếp khác mua thịt gà, thịt dê. Thịt gà có thể làm gà cung bảo, thịt dê có thể nấu canh hoặc là thịt kho tàu.
Khi mua thức ăn, Tôn Sắc Vi lại muốn nhân cơ hội cho bọn nô tài Hàn Quốc Công Phủ mấy muộn côn, nhưng không biết là nàng đi sớm hay là đi muộn, từ đầu đến cuối đều không gặp đám ác nô phách lối kia.
Nói không thất vọng là giả. Có điều Tôn Sắc Vi nghĩ rằng thời gian còn nhiều, cũng không nóng nảy.
Trở về trong phủ, nàng liền thanh thản ổn định chuẩn bị ăn sáng.
Tôn Sắc Vi gặp tiểu đồ đệ đang nhào bột mì, nhịn không được hỏi: "Vương gia trước kia hay ăn mì à?"
Tiểu đồ đệ gật đầu: "Hai ngày này không ăn thì thấy nhớ phát cuồng lên được. Tiểu Tôn sư phụ, ta nhào xong rồi, ngươi tới kéo đi?"
Tôn Sắc Vi luôn cảm thấy mỗi lần đều ăn mì sợi cũng chán, "Nhào kỹ sợi mì đi."
"Nhào kỹ?" Tiểu đồ đệ không hiểu.
Tôn Sắc Vi: "Ngươi cứ nhào bột trước đi, nhào xong rồi ta dạy cho ngươi."
Phòng bếp có chày cán bột, chỉ dùng để nhào kỹ da sủi cảo hoặc da bánh bao, những thứ nhỏ kia. Tôn Sắc Vi chưa thấy qua bọn họ nhào kỹ sợi mì, xem chừng lúc này người ta quen dùng khuôn mẫu ép, dù sao so với nhào kỹ dễ dàng hơn nhiều.
Bột nhào xong, Tôn Sắc Vi đem khối bột thả trên thớt, sau đó nhào kỹ thành lớp da rất mỏng, lại gấp chồng lên nhau dùng đao thái thành sợi rộng như lá rau hẹ. Sau khi cắt xong, Tôn Sắc Vi quơ lấy sợi mì dùng tay rung một chút, nhìn qua cũng không khác gì mì ép.
Phòng bếp mọi người thấy loại sợi mì này giống như trong nháy mắt đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Tôn Sắc Vi: "Kỳ thật ta càng thích dạng sợi mì này."
Đang chờ dùng điểm tâm, Tiền cô cô hỏi: "Cùng dùng tay kéo có cùng một mùi vị không?"
Tôn Sắc Vi khẽ lắc đầu: "Không sai biệt lắm độ rộng, loại sợi mì này càng Kính Đạo, có độ dai, nói trắng ra là chính là thực sự." Nhìn một chút sợi mì, Ninh Vương nhiều nhất là ăn một phần ba, "Lát nữa nấu chúng ta đều nếm thử nhé?"
Bất luận đại đầu bếp hay là tiểu đồ đệ đều không hẹn mà cùng gật đầu.
Món ăn của Ninh Vương đưa đến chủ viện một hồi không thấy lui về, phòng bếp đám người liền bắt đầu nấu mì. Ninh Vương đầu còn chưa ăn xong, Tôn Sắc Vi bọn họ đã được ăn.
Cách hai bức tường, Ninh Vương cảm thấy bữa mì này rất ngon, phòng bếp nhỏ đám người cũng vẫn chưa thỏa mãn, lại còn có tiểu đồ đệ khen Tôn Sắc Vi khéo tay.
Tôn Sắc Vi cười: "Ta mới biết có mấy thứ thôi mà. Mọi người đều biết Hạnh Hoa thôn rượu ngon, thành Thái Nguyên dấm thơm, có biết đâu Sơn Tây ăn cả một tháng cũng không món nào giống món nào. So với họ thì ta chẳng đáng là gì."
Tiểu đồ đệ nhóm đi tìm sư phụ của mình.
Phòng bếp quản sự gật đầu: "Ta cũng đã nghe nói. Bất quá những năm này không phải trong cung chính là trong phủ, không thể so được với Tiểu Tôn sư phụ thường xuyên tiếp xúc với người Tấn thương. Tiểu Tôn sư phụ lát nữa kể cho chúng ta nghe một chút nhé?"
"Ta chỉ nói được thôi chứ không làm được." Tôn Sắc Vi không phải Bạch Án sư phụ, biết làm thật sự không nhiều.
Phòng bếp quản sự cười nói: "Liên tiếp năm buổi sáng không món nào giống nhau là đủ rồi."
"Vậy thì thôi đi."
Lời vừa nói ra, tiểu đồ đệ nhóm cũng không thèm sợi mì nữa, ai nấy đều cho rằng về sau còn có món ngon hơn.
Ăn sáng xong, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Tôn Sắc Vi dạy tiểu đồ đệ nhóm ướp sườn cùng cắt thành đầu heo xương sườn, nàng chuẩn bị hạt đậu phộng, sau đó dùng đường mạch nha, đường phèn cùng dầu làm kẹo đậu phộng.
Có người phụ một tay, chưa tới buổi trưa Tôn Sắc Vi liền làm xong kẹo. Thả vào trong tủ lạnh làm lạnh, Tôn Sắc Vi liền chuẩn bị chiêu đãi Tiểu vương gia món sườn xào chua ngọt cùng thịt chiên giòn nhỏ.
Tôn Sắc Vi đời trước cũng có chút thời gian chưa làm qua hai món ăn này, sườn xào chua ngọt vừa ra nồi, Tôn Sắc Vi liền kẹp một miếng nếm thử, xương sườn thịt giòn mà không già, chua ngọt ngon miệng, Tiểu vương gia nhất định thích. Mới ra nồi, thịt chiên giòn nhỏ càng có thể làm tê đầu lưỡi.
Trước kia Tôn Sắc Vi tự mình làm qua, thịt chiên giòn nhỏ mới ra nồi là ngon nhất, hơi nguội một chút hương vị liền giảm bớt đi nhiều, ăn nguội hẳn thì lại ẩn ẩn gây buồn nôn, thế là nàng để món thịt chiên giòn nhỏ đến cuối cùng, nhanh dọn thức ăn lên mới bắt đầu làm.
Thịt chiên giòn nhỏ nóng hôi hổi đưa đến chủ viện, vừa vặn không nóng đến mức không thể ăn được ngay. Vì đã có gà liễu phía trước, Tiểu vương gia tưởng rằng lần này cũng là gà liễu, không kịp chờ đợi duỗi tay nhỏ ra lấy một miếng, Ninh Vương vỗ một cái vào tay hắn, Tiểu vương gia không kịp lo đau nhức, cảm khái nói: "Ăn ngon thật đấy."
"Mấy ngày chưa ăn cơm rồi?" Ninh Vương nhịn không được nhíu mày.
Tiểu vương gia véo một miếng đưa vào miệng hắn.
Ninh Vương ghét bỏ không há miệng, Tiểu vương gia cùng hắn so kè tới. Ninh Vương đau đầu ăn hết, có chút ngoài ý muốn mở to hai mắt.
Tiểu vương gia lập tức dùng muôi múc một muỗng sườn xào chua ngọt, "Cái này cũng ngon."
Khi làm, Tôn Sắc Vi sợ đứa trẻ gắp không được, cho nên xương sườn rất nhỏ, dùng muôi là vừa vặn.
Ninh Vương nhìn thấy xương sườn có màu nước tương, tưởng rằng tương hương xương sườn. Vị chua ngọt tràn ngập toàn bộ khoang miệng khiến hắn không nhịn được có chút mở to hai mắt.
"Ăn ngon không?" Tiểu vương gia nhịn không được hỏi.
Ninh Vương không thích đồ ngọt, nhưng cũng không thể không thừa nhận hương vị quả thực không sai, "Tạm được."
"Tứ ca thật là đồ tốt ăn nhiều." Tiểu vương gia ghét bỏ cau mũi một cái.
Ninh Vương: "Ngươi ăn ít chắc?"
"Ta dù mỗi ngày ăn bảo sâm sí đỗ cũng có lúc chán chứ. Đâu có được như Tứ ca ngài, một năm ba trăm sáu mươi ngày, ngày nào cũng không giống ngày nào." Tiểu vương gia vừa nói vừa ghen tị trong lòng, "Tứ ca, ta nếu cầu Phụ hoàng hoặc Thái tử ca, có được tiểu trù nương —— "
Ninh Vương đánh gãy hắn: "Không được."
"Tứ ca..." Tiểu vương gia đáng thương hô.
Ninh Vương không hề lay chuyển: "Cái này Trần Bì chè đậu đỏ cũng không tệ. Có muốn nếm thử không?"
"Không muốn!" Thiếu niên Tiểu vương gia tức giận nguýt hắn một cái.
Ninh Vương: "Coi như không tệ. Đầu bếp trong cung ít ai dùng Trần Bì làm đồ ăn hay nấu canh, lúc này không uống, lát nữa muốn uống cũng không có."
Tiểu vương gia lập tức sai nha hoàn múc cho hắn nửa bát.
"Ta sẽ viết toa thuốc này cho ngươi." Ninh Vương nói.
Tiểu vương gia nhíu mày: "Vậy sáng mai ngươi ăn ta làm sao biết được?"
"Tôn Sắc Vi cũng không phải thần tiên, có thể làm được ba trăm sáu mươi ngày không ngày nào giống ngày nào. Những món ngươi ăn đây, bản vương chưa từng nếm qua, vì nàng biết bản vương không hảo đồ ngọt. Giống những món chua ngọt này, còn có đùi gà chiên, những món quà vặt dân gian đơn giản kia, chỉ có khi ngươi đến nàng mới làm thôi."
Tiểu vương gia mở to hai mắt: "Thật không?"
Ninh Vương trong lòng thầm nhủ không phải thì sao: "Đương nhiên là thật. Bản vương đáng lừa ngươi sao? Lần trước ngươi đến còn phàn nàn đói bụng mà không có miếng bánh ngọt nào. Nhanh vậy đã quên rồi?"
Tiểu vương gia hài lòng, "Tốt thôi, tha thứ cho ngươi."
Ninh Vương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ăn chút măng đi, làm bằng măng mới đào trước đó, so với măng trong cung tươi hơn."
Tôn Sắc Vi bọn người định thực đơn, lúc cân nhắc thấy sườn xào chua ngọt, thịt chiên giòn nhỏ cùng thịt dê kho tàu đều nhiều dầu mỡ, cho nên trừ chuẩn bị rau xanh xào rau chân vịt, còn chuẩn bị một phần hoa tiêu trộn lẫn măng mùa xuân.
Hoa tiêu trộn lẫn măng mùa xuân đơn giản, giữ lại hoàn hảo vị tươi của măng mùa xuân, hương vị không nhạt nhẽo mà cũng không quá dầu mỡ, Tiểu vương gia ăn rất khai vị, lại ăn thêm một lần, đánh ợ một cái.
Ninh Vương không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu vương gia ăn mệt mỏi, ngả về phía người hắn: "Hoàng huynh, có thể nói với Phụ hoàng một tiếng, cho ta một năm nghỉ một lần được không?"
"Ngươi cứ nói đi?"
Tiểu vương gia thì ra là tìm hắn để nói hộ, "Ta nói vô dụng, Phụ hoàng chỉ nghe Tứ ca."
Ninh Vương nhận khăn nóng lau tay và mặt cho hắn, "Chiêu nịnh nọt này là do Tứ ca ngươi chơi còn gì." Sau đó phân phó tiểu nha hoàn đem đồ ăn dọn xuống.
Tiểu vương gia chen vào ngực hắn, "Tứ ca..."
"Lớn từng này rồi còn nhõng nhẽo." Ninh Vương đẩy hắn ra.
Tiểu vương gia đứng thẳng dậy: "Tứ ca không giúp ta, về ta sẽ nói với Phụ hoàng, ngươi trong phủ có một tiểu trù nương rất lợi hại, rất giỏi làm quà vặt dân gian, thế mà Tứ ca chưa từng nghĩ tới hiếu kính Phụ hoàng."
Ninh Vương cầm khăn mặt vỗ vào mông hắn: "Ngứa da?"
Tiểu vương gia tránh ra: "Tứ ca còn đánh ta."
Ninh Vương bỗng nhiên đứng dậy.
Thiếu niên lang sợ hãi bỏ chạy, tới cửa suýt nữa đụng phải một người, "Đi đứng——" ngẩng đầu, cố gắng nháy mắt mấy cái, muốn hỏi nàng tên là gì, thấy trong tay nàng bưng một cái đĩa sứ trắng, linh tính mách bảo, "Tiểu trù nương?"
Tôn Sắc Vi sững sờ, sau đó mười phần nghi hoặc mà nhìn về phía Ninh Vương trong phòng.
Ninh Vương nâng trán: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta thấy đồ ăn đã lui về, sợ Tiểu vương gia lát nữa về, nên mang cái này tới." Tôn Sắc Vi đưa đĩa cho hắn.
Ninh Vương tiến lên mấy bước nhận lấy: "Hắn ăn no rồi."
"Đây là kẹo đậu phộng. Có người ăn trứng gà một lần là toàn thân nổi mề đay, ta lo lắng Tiểu vương gia ăn đậu phộng cũng như vậy, nên không dám để tiểu nha hoàn mang tới." Tôn Sắc Vi giải thích vì sao nàng đích thân mang tới.
Ninh Vương gật đầu: "Đáng tiếc hắn cùng lão Tam tính nết như nhau, không có kiêng khem gì."
Tiểu vương gia sốt ruột: "Tứ ca, Tứ ca, nói cho ta một câu thôi, nàng có thật là tiểu trù nương Tôn Sắc Vi không?"