Chương 30.1: Nàng thật sự là ném sai thai
Đoàn Tam cô nương cho rằng lời nàng nói có lý, không khỏi khẽ gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tỷ tỷ quá lo lắng rồi. Minh Nhi nhà ta sắp đính hôn, nàng cũng khó lòng trở thành Ninh vương phi."
"Ta biết Ninh Vương không thích, nhưng hôn nhân đại sự còn phải do cha mẹ làm chủ." Tôn Sắc Vi không tin chuyện lớn như vậy mà Hoàng đế còn tùy theo Ninh Vương.
Đoàn Tam cười lắc đầu: "Gia đình bình thường thì là như vậy." Sau đó nàng hạ thấp giọng: "Bệ hạ ngay cả chuyện của Thái tử còn không làm chủ được, thì làm sao làm chủ chuyện của Ninh Vương? Thái tử phi có thể là Hoàng hậu nương nương sau này đó."
Tôn Sắc Vi từng nghe nói Hoàng đế bất mãn Thái Tử phi chỉ biết múa đao lộng thương, cả ngày chỉ thích ở cùng đám nam nhi, không thể đảm đương nổi vai trò mẫu nghi thiên hạ. Nhưng xét về gia thế, những người ứng cử năm đó cũng không ai hơn được Thái Tử phi, "Nhưng ngoại trừ ngươi ra, cả kinh thành to lớn này ai dám tranh với Quốc Công phủ?"
Đoàn Tam cô nương đặt thìa xuống: "Tỷ tỷ nói vậy là không hiểu rồi. Nếu huynh trưởng ta kết hôn, tất nhiên sẽ chọn môn đăng hộ đối, kết tình thông gia. Ninh Vương là hoàng tử, trong thiên hạ ai dám cùng hoàng gia môn đăng hộ đối. Tức là Bệ hạ muốn gả tỷ muội đi cũng không ai dám. Việc ta tranh với cháu gái An Quốc công không phải là chuyện giữa ta và nàng ta, mà là chuyện giữa Trung Nghĩa hầu phủ và An Quốc Công phủ tranh đấu."
"Tỷ tỷ không phải là người ngoài, ta nói thẳng vậy, An Quốc công tuy là quân sư của Tiên Hoàng, lại là huynh đệ vào sinh ra tử, Kim thượng trong bụng còn phải gọi một tiếng thúc phụ, nhưng cháu gái của ông ta ở chỗ Ninh Vương cũng không khác gì con gái nhà buôn nhỏ."
"Vẫn có chuyện đó sao?"
Đoàn Tam cô nương khẽ lắc đầu: "Không tin sao? Ngươi cứ hỏi hai nha đầu này của ta."
Một trong hai nha đầu này tính tình nóng nảy thẳng thắn, trước đây còn ép Linh Khê phải nói ra sự thật. Nàng là người bên cạnh Đoàn Tam cô nương chuyên đi nghe ngóng tin tức, "Nếu Ninh Vương cưới con gái nhà bình thường, giống như phu nhân nhà ta mỗi khi tụ họp với các phu nhân khác cũng sẽ bàn tán vài câu. Nhưng ai dám ở trước mặt Ninh Vương chê vương phi xuất thân thấp hèn? Ninh Vương không nghe được, người ngoài nói nhiều cũng có ích gì đâu."
"Vị Đại cô nương kia quán xuyến mọi việc rất giỏi, nhưng phủ Ninh Vương không có nữ chủ nhân bao năm nay cũng có loạn đâu. Vị Đại cô nương kia dù nữ công có tốt đến đâu, cũng không thể so sánh với Tú Nương trong phủ. Nếu nói về trù nghệ, cũng không bì được Tôn cô nương ngươi. Còn nói về tướng mạo, càng không thể so với danh kỹ ở thanh lâu. Vương gia vốn là người phong lưu háo sắc, lẽ nào đến sang năm hai mươi tuổi đầu mà ngay cả một thứ phi cũng không có. Dung mạo không khiến Ninh Vương động lòng, nàng chỉ có thể dựa vào tính tình, mà Ninh Vương lại ghét nhất tính tình của nàng."
"Học thức thì sao?" Tôn Sắc Vi tò mò hỏi, "Ví dụ như cùng nhau đánh cờ thưởng trà, thưởng thức thư họa?"
Đoàn Tam cô nương đáp: "Về cầm kỳ thi họa, ta không bằng nàng ta, nhưng Tôn tỷ tỷ quên rồi sao, ngoại tổ gia của Ninh Vương là một dòng họ thanh quý? Không sợ tỷ tỷ chê cười, số sách vở, thư họa cổ tịch mà Trung Nghĩa hầu phủ cùng An Quốc Công phủ có cộng lại cũng không bằng Dĩnh Xuyên Hầu phủ."
Tiểu nha hoàn gật đầu: "Nếu Ninh Vương muốn nghiên tập thư họa, thì cưới biểu muội của ngài ấy là xong. Dù hiện tại chưa có ai trạc tuổi, thì chờ thêm hai ba năm có sao? Dù sao cũng không phải chờ người ngoài, mà là chờ nhà mình hôn biểu muội."
Tôn Sắc Vi lại càng hồ đồ: "An Quốc công là quân sư của Tiên Hoàng, lẽ nào người như vậy lại không nhìn ra những điều này?"
Đoàn Tam cô nương đã từng nghe cha mẹ cùng thúc bá thím nhóm phân tích trong buổi gia yến đêm giao thừa, An Quốc công đúng là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".
Dù có thể đoán sai, Đoàn Tam nghĩ Tôn Sắc Vi sẽ không chế giễu nàng: "An Quốc công có lẽ cho rằng cháu gái ông ta để ý đến Ninh Vương là phúc khí của Ninh Vương. Cháu gái ông ta vừa xinh đẹp lại thông minh, Ninh Vương không cưới cháu gái ông ta chính là tổn thất của Ninh Vương."
Cô nha đầu lanh lợi khẽ cười một tiếng: "Cô nương nói vậy, nói thẳng ra là không cưới cháu gái ông ta thì trái với lẽ thường, Tôn cô nương còn cười cô nương được chắc."
Tôn Sắc Vi không khỏi kinh ngạc: "... Nhà hắn cũng giống Hàn Quốc công, quên mất mình họ gì rồi sao?"
Đoàn Tam nhỏ giọng nói: "Hàn Quốc công là tự cho mình thông minh, An Quốc công là quá thông minh." Nàng dừng một chút rồi nói: "Xét về thanh danh thuần túy, Ninh Vương đúng là trèo cao nhà ông ta. Nhưng ai bảo Ninh Vương là hoàng tử, đương kim chỉ có năm con trai, Tần Vương bất tài nhất trong mắt Bệ hạ cũng là báu vật."
Tôn Sắc Vi suýt chút nữa bị nghẹn nước bọt, "Người bất tài nhất không phải là Ninh Vương sao?"
Đoàn Tam khẽ lắc đầu: "Cứ nhìn sự việc của Hàn Quốc Công phủ xử lý êm thấm như vậy, đến hôm nay trước sau văn võ bá quan mới biết nhà hắn gặp chuyện, Ninh Vương đã là hơn hai người ca ca của ngài ấy rồi. Hai người họ khi lớn bằng Ninh Vương bây giờ còn chỉ nghĩ đến du ngoạn thiên hạ thôi."
Tiểu nha hoàn nói chen vào: "Một người ngủ khắp mỹ nhân thiên hạ, một người ăn khắp mỹ vị nhân gian."
Đoàn Tam gật đầu: "Tuy là khoa trương, nhưng là sự thật. Nghe huynh trưởng ta nói, năm mười bảy tuổi Tần Vương vừa rời cung đã chạy đến Giang Nam ở lì hai tháng. Bệ hạ biết chuyện thì ngài ấy đã đi cả tháng rồi. Bệ hạ giận đến nỗi phải phát sáu trăm dặm hỏa tốc lệnh cho quan viên hai vùng Tô Hàng truy nã ngài ấy."
Tôn Sắc Vi nhất thời không biết nên nói gì.
Đoàn Tam tiếp lời: "Tề Vương thì chỉ muốn đến Lĩnh Nam ăn vải thiều, thưởng rượu ngon, ngày ngày lênh đênh trên biển. Tần Vương vừa bị truy nã, ngài ấy muốn đến bờ biển Lỗ Địa ăn hải sản cũng phải lấy danh nghĩa leo lên Thái Sơn bái Khổng Tử."
"Nếu như, ta nói nếu như Bệ hạ trực tiếp hạ chỉ tứ hôn thì sao?" Tôn Sắc Vi đời trước từng nghe không ít nữ đồng nghiệp trong tửu điếm than phiền trưởng bối quá quắt, sợ nàng không chịu đi xem mắt nên đã đưa nhà trai đến khách sạn, đến tận trước mặt nàng. Mà đó còn là cha mẹ nhà bình thường thôi đó.
Đoàn Tam cười nói: "Bệ hạ thực sự có can đảm thì đã chẳng phải chờ đến bây giờ?"
Tôn Sắc Vi yên tâm phần nào, "Ngươi nghĩ đến việc Ninh Vương đính hôn rồi ngươi mới đính hôn thì thanh danh của ngươi không tốt, An Quốc Công Phủ cũng nên nghĩ được chứ?"
"Ai mà biết được." Đoàn Tam hỏi nàng đã ăn xong chưa, thấy nàng gật đầu liền bảo Tiểu Nhị dọn thức ăn đi, mang lên một bình Kim Tuấn Mi: "Có lẽ An Quốc công cho rằng đó chỉ là trứng chọi đá mà thôi."
Tôn Sắc Vi nghe vậy quyết định phải chuẩn bị hai tay, phải tìm phòng ở cẩn thận, làm việc thật chăm chỉ, làm được lâu thì làm, không làm được thì phải chạy: "Bây giờ là giờ gì rồi?"
"Còn sớm lắm. Chúng ta ăn sớm, lúc này mới là giờ Mùi một khắc thôi. Ngày dài thế này, tỷ tỷ đến giờ Dậu về cũng không sao đâu." Đoàn Tam đưa cho nàng một ly trà.
Tôn Sắc Vi hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Đoàn Tam đáp: "Khó được mới ra ngoài một chuyến, tất nhiên là phải tận hứng rồi." Nhìn xuống quang cảnh dưới lầu, binh sĩ vẫn đang canh gác hai bên đường, còn có xe ngựa từ Hàn Quốc Công Phủ đi ra, nàng nói: "Chắc cũng phải một canh giờ rồi chứ? Sao vẫn chưa khám xét xong?"
Tôn Sắc Vi đáp: "Những người đi trước là quyến thuộc Hàn Quốc công và đám nô tài được sủng ái, giờ là đến lượt mấy bà tử làm việc thô?"
Đoàn Tam đẩy hai cánh cửa sổ ra, cùng Tôn Sắc Vi mỗi người đứng một bên, nàng chú ý đến chiếc xe ngựa đi rất chậm, liền nói: "Trong xe chắc là đồ sứ."
"Nghe nói phủ của họ đã sớm túng thiếu, vẫn còn nhiều đồ như vậy sao?"
Đoàn Tam giải thích: "Dù nghèo thì cũng là Quốc Công phủ. Vả lại, lúc đánh trận, hoàng thân quốc thích của triều trước còn lo chạy trốn không kịp, ai còn tâm trí mà mang theo vàng bạc châu báu. Chẳng phải là tiện cho đám tướng sĩ ngoài mặt trận sao."
Tôn Sắc Vi không khỏi nhìn Đoàn Tam.
- Đây là đang nói đến nhà nàng ta sao?
Đoàn Tam cười nói: "Nhà ta cũng có không ít đồ của triều trước. Bất quá không phải là do cướp đoạt mà có. Tiên Hoàng không cho phép thuộc hạ cướp bóc. Tổ phụ và phụ thân ta năng chinh thiện chiến, thường khi họ tiến quân đến thành thì có hàng tướng chủ động dâng nộp. Nhưng nói đến thì cũng không nhiều bằng nhà mẹ đẻ của Thái Tử phi. Cả nhà đó đều là hổ tướng cả."
"Không giao cho quốc khố sao?" Tôn Sắc Vi ngạc nhiên hỏi.
Đoàn Tam nhỏ giọng nói: "Tiên Hoàng quá hiểu lòng người, đồ vật mà cấp dưới dâng lên ông thường chỉ lấy một nửa mà lại không dùng cho mình. Thường ngày ông không ở cùng chỗ với tướng quân quân sư thì cũng là cùng quân sĩ cùng ăn cùng ngủ. Bằng không ông dù có nhiều huynh đệ ủng hộ đến đâu, đánh hạ được thiên hạ cũng không thể ngồi vững được cái giang sơn này."
Tôn Sắc Vi không khỏi nói: "Thì ra là thế. Tiên Hoàng võ không bằng Hộ Quốc Công, văn không bằng An Quốc công, nếu không có sở trường khác, những người đó làm sao cam tâm tình nguyện tôn ông ấy làm chủ."
Đoàn Tam khẽ gật đầu: "Thái tử có mấy phần giống Tiên Hoàng. Các đệ đệ của Bệ hạ vì vậy mà không ít người oán thán Bệ hạ sẽ gặp chuyện, bằng không thì Hoàng đế đâu đến lượt ngài ấy."
Tôn Sắc Vi vui vẻ nói: "Không phải người ta nói Ninh Vương sẽ đầu thai giỏi sao? Cái tính tình của Ninh Vương mà đổi thành dân thường thì không biết đã bị đánh chết mấy trăm lần rồi."
Đoàn Tam cũng không nhịn được cười: "Hai năm nay người ta chửi Ninh Vương nhiều lắm. Bệ hạ nể tình cốt nhục đồng bào, mấy vị vương gia kia không quá đáng thì ngài ấy cũng làm ngơ cho qua. Ninh Vương cũng chẳng nhường nhịn họ đâu. Nghe nói có một lần trong cung có gia yến, không biết những người kia nói gì mà ngài ấy mắng thẳng mặt họ là cậy già lên mặt."
"Ngươi cũng biết chuyện đó sao?" Trong phủ thời gian buồn tẻ, khó được có người để nói chuyện, Tôn Sắc Vi muốn nghe nàng kể thêm.
Đoàn Tam lắc đầu: "Gia yến chỉ có hoàng thân mới được tham dự thôi. Chuyện này là do thúc phụ ta khuyên ta Ninh Vương không phải là lương phối nên mới kể."
"Cô nương, mau nhìn!"
Tôn Sắc Vi nuốt lời trở lại, theo tay tiểu nha đầu nhìn thấy một chiếc xe, trên xe chở một tấm bình phong khắc ngọc. Nếu là trước kia Tôn Sắc Vi đã kinh ngạc há hốc mồm trợn tròn mắt rồi. Ở Ninh Vương phủ thấy nhiều đồ tốt, Tôn Sắc Vi nhịn không được hỏi: "Sao vậy?" Nha hoàn Trung Nghĩa hầu phủ không nên kiến thức hạn hẹp như thế mới phải.
Đoàn Tam đưa người nhô ra ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn một cái, nhíu mày nói: "Thứ này không nên ở Hàn Quốc Công Phủ mới phải."
Tôn Sắc Vi thấy kỳ lạ: "Ngươi từng thấy rồi sao?"
"Hàn Quốc công có một muội muội năm ngoái bị Thái tử tra xét, tỷ tỷ nghe nói rồi chứ?"
Tôn Sắc Vi nhớ có việc này, cũng nghe Tiểu Toàn Tử nói qua, là vì Ninh Vương đánh tiểu nhi tử của Hàn Quốc công, lão phu nhân Quốc Công phủ vào cung cáo ngự trạng, Ninh Vương bị phạt bế môn hối lỗi, Thái tử nhờ vào đó mà tra xét, "Là vị Đại tướng trấn giữ biên cương đó sao?"
"Đúng vậy. Lúc đó muội phu của Hàn Quốc công đang nhậm chức ở biên cương, muội muội của Hàn Quốc công cùng mấy người con vợ cả ở kinh thành. Đại cô nương nhà họ trạc tuổi ta, đã mời ta đến phủ chơi. Thứ này lúc đó đang ở trong khuê phòng của nàng ta."
Tôn Sắc Vi hiểu ra: "Vật có tương tự thôi chăng?"