Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 30.2: Nàng thật sự là ném sai thai

Chương 30.2: Nàng thật sự là ném sai thai
"Cho dù hoa văn đồ án đồng dạng, không có khả năng Liên Thành sắc cũng giống vậy." Đoàn Tam suy nghĩ kỹ một chút, "Lần kia ta không có đi xem náo nhiệt, nghe nói cũng sao chép ra không ít thứ. Chẳng lẽ lại thật ra là một phần rất nhỏ, Đại Đầu giấu ở Hàn Quốc Công Phủ?"
Khi đó Tôn Sắc Vi còn là một khuê nữ "một môn không ra, nhị môn không bước", không thèm để ý những việc này, bây giờ ký ức Tôn Sắc Vi không có, chỉ có thể dựa vào suy đoán: "Lần kia xét nhà có tiền truyện ra tin tức không?"
Đoàn Tam cô nương ngẫm lại: "Lúc người một nhà chúng ta dùng cơm, phụ thân giống như đề cập qua Bệ hạ phạt Ninh Vương, tức là Thái tử cùng Quý Phi nương nương không truy cứu, Dĩnh Xuyên hầu cũng sẽ khuyến khích Ngự Sử tham gia bọn hắn."
"Vậy thì được rồi. Hàn Quốc công muội phu làm được Đại tướng nơi biên cương có thể thấy được có chút năng lực. Chỉ là biết được lão phu nhân tiến cung cáo ngự trạng, cũng có thể đoán được không có khả năng dễ dàng. Nếu hắn am hiểu phỏng đoán lòng người, cũng phải biết Thái tử sẽ không động Hàn Quốc Công Phủ, như thế tỏ vẻ Thái tử điện hạ bụng dạ hẹp hòi, không dung người.
"Thế nhưng lại phải để Hàn Quốc công nhớ lâu, mà lại rất có khả năng chỉ có hắn manh động. Nói không chừng không đợi Thái tử bắt đầu tra hắn, liền đã đem gia sản chia ra làm ba, hoặc là bốn phần. Nhà mình lưu một phần, ba phần còn lại phân biệt giấu ở nhà thông gia."
Đoàn Tam cô nương ngẫm lại, nàng nói có lý, nhịn không được dò xét Tôn Sắc Vi.
Hôm nay Tôn Sắc Vi không có bôi son trát phấn, có thể nàng lúc này lại khiến cho người ta không rời mắt. Đoàn Tam cô nương đột nhiên có chút tiếc nuối vì sao mình không phải nam nhi. Sau đó bật cười, đã là nam nhi thì thế nào? Chỉ là Tôn Sắc Vi không cha không mẹ điểm này cũng vô pháp cưới nàng. Trừ phi nàng không cần dựa vào Trung Nghĩa hầu phủ, mình cũng có thể xông ra một phen sự nghiệp tới.
"Thế nào?" Tôn Sắc Vi kỳ quái, "Cười ngây ngô cái gì đâu?"
Đoàn Tam cô nương: "Tỷ tỷ hiểu được thật nhiều. Ta lại chưa hề nghĩ tới điểm ấy."
Tôn Sắc Vi trong lòng tự nhủ, đổi lại ngươi học trên mười năm, còn thường xuyên có thể nhìn thấy « Bách gia bục giảng » các loại tiết mục phổ cập khoa học, ngươi cũng có thể tránh được cái cảnh ếch ngồi đáy giếng, "Ta cũng là dựa vào đoán. Có thể đây là Hàn Quốc công cho muội muội của hắn mượn, về sau lại trả lại."
Đoàn Tam lắc đầu: "Đồ vật đặt ở trên giường của cô nương, không thể nào là mượn." Dừng một chút, "Có những vật này, Hàn Quốc công sợ là khó thoát khỏi cái chết."
Tiểu nha hoàn xuống dưới tính tiền nghe vậy nói: "Nhà hắn lá gan thật to lớn."
Đoàn Tam cô nương có chút cảm khái gật đầu.
Tôn Sắc Vi: "Nói một cách khác, cũng là sao kịp thời. Đây đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, có số tiền này, năm nay Bệ hạ lại có thể thi ân."
Đoàn Tam cô nương trước hết nhất nghĩ đến chính là "Giảm miễn thuế má cho bách tính", "Tỷ tỷ nói đúng lắm. Chúng ta đi xuống xem một chút xem đến tột cùng giấu bao nhiêu đồ vật."
Cấp bậc như Hàn Quốc công, năm năm thậm chí mười năm cũng khó có một lần, đại bão có lộc ăn, Tôn Sắc Vi cũng muốn mở rộng tầm mắt, liền theo nàng xuống dưới.
Đến dưới lầu nhìn thấy người cao to cưỡi ngựa từ xa xa, Tôn Sắc Vi không chút suy nghĩ liền trốn sau lưng Đoàn Tam.
Đoàn Tam kỳ quái, đợi nàng nhìn thấy người mặc áo mãng bào Hoàng tử kia càng ngày càng gần lập tức dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ không phải cùng Triệu tổng quản xin nghỉ sao?"
"Thế nhưng Ninh Vương không biết a." Tôn Sắc Vi nhỏ giọng nói.
Đoàn Tam cô nương: "Tỷ tỷ tránh cũng vô dụng. Vương gia nhìn thấy ta rồi."
Tôn Sắc Vi vô ý thức ngẩng đầu, Ninh Vương nhìn qua, lông mày cau lại. Nụ cười trên mặt Đoàn Tam ngưng kết, quả nhiên không chào đón nàng.
"Ninh Vương điện hạ!"
"Điện hạ!"
Hai người bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô, Tôn Sắc Vi theo tiếng nhìn thấy các cô nương xem náo nhiệt túm hà bao trên người ném về phía Ninh Vương, không khỏi chuyển hướng Ninh Vương, chỉ thấy Ninh Vương đột nhiên đánh ngựa vượt qua các nàng, chung quanh nữ tử kinh hô một tiếng, tiếp lấy liên tục ai thán.
Tôn Sắc Vi nháy nháy mắt, không khỏi kéo Đoàn Tam một chút, nhỏ giọng hỏi: "Những này, đều là thế nào?"
Đoàn Tam lại giơ lên khuôn mặt tươi cười, hạ giọng: "Ngươi không phát hiện sao? Cô nương Vân Anh chưa gả cùng nam nhân, người già cũng nhiều. Lúc này từng nhà vừa dùng cơm xong, có nhà thậm chí còn đang làm, không ở nhà hỗ trợ hoặc đợi cơm, đều chạy đến xem những thứ của người chết này?"
Lúc trước Hàn Quốc công bị áp giải đi là náo nhiệt nhất, muốn xem náo nhiệt cũng là lúc đó xem, "Cho nên?"
Đoàn Tam gật đầu: "Tỷ tỷ hiện tại tin tưởng ta cùng Đại cô nương An Quốc Công Phủ tranh nhau, nhưng thật ra là tranh đấu giữa hai phủ, không đề cập tới gia tộc, chỉ là người, chúng ta không có tư cách đàm tranh giành a?"
"Các nàng thật là lớn mật." Tôn Sắc Vi cảm khái.
Đoàn Tam: "Kho lương đầy mới biết lễ tiết, mấy năm nay thu liễm chút ít. Nghe nói những năm đầu Lập Quốc, dân phong kinh thành mười phần dũng mãnh, các nàng thấy có cơ hội tốt dám đi đoạt."
Tôn Sắc Vi bỗng nhiên nghĩ đến một đoạn lịch sử đời trước nghe nói —— dưới bảng bắt rể, "Thật đoạt hay là trên đường chạm mặt mời người vào phủ?"
"Tự nhiên không dám thật đoạt. Như thế há chẳng phạm pháp." Đoàn Tam cô nương cười: "Tỷ tỷ trước kia thật không có ra ngoài."
Tôn Sắc Vi chột dạ: "Trên đường loại người gì cũng có, cha mẹ sợ ta va phải chuyện chẳng lành, không dám gọi ta ra."
"Tỷ tỷ, chúng ta đi Hàn Quốc Công Phủ bên kia nhìn xem." Đoàn Tam giữ chặt cánh tay của nàng, chỉ đi mấy bước, liền thấy một cái rương lớn được vận ra.
Đoàn Tam vốn không có hứng thú, mà nhìn thấy vết bánh xe, dừng lại, ghé vào tai Tôn Sắc Vi nói: "Rương này không phải bạc trắng thì là hoàng kim." Sau đó chỉ cho nàng nhìn, "Mặt đất nhanh ép rách ra rồi."
Tôn Sắc Vi ngẫm lại rương nhỏ của mình, so với cái này nhỏ gần mười lần, nhưng vẫn là tiền của một tòa nhà và một nhà tửu lâu, nhịn không được hít một hơi vì kinh ngạc.
Sau đó tâm tình bình phục lại, liền hỏi: "Số tiền này đều là tham nhũng thế nào?"
"Ai biết được." Đoàn Tam cô nương có phụ thân là võ tướng, không đánh trận năm tháng liền một đồng tiền cũng không thể tham nhũng, "Nhìn dạng này, Hàn Quốc công không chỉ ẩn giấu tiền tham ô của muội phu. Lần này Bệ hạ ban đêm đi ngủ đều có thể cười tỉnh." Ngay sau đó nhịn không được thở nhẹ một tiếng.
Tôn Sắc Vi kỳ quái: "Lại nhìn thấy đồ vật quen mắt rồi?"
"Sao Hàn Quốc công Tiểu Muội cũng ở đây." Đoàn Tam kỳ quái.
Tôn Sắc Vi nhìn thấy một đám nữ quyến, dẫn đầu chừng ba mươi tuổi, đằng sau hơn hai mươi mười mấy tuổi, xem ra người đằng trước giống phu nhân, đằng sau giống nha hoàn bà tử, "Có phải mấy ngày nay về nhà mẹ đẻ, không khéo đụng phải?"
Đoàn Tam cô nương khẽ lắc đầu, "Nàng có một người bạn thêu khăn tay là đường muội của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nghe cha và anh ta nói Đại Lý Tự Thiếu Khanh là một trong những người điều tra lần này, muội muội Hàn Quốc công cùng nhà hắn vãng lai rất thân, dù không tiện nói thẳng, cũng nên nhắc nhở nàng gần đây ít về nhà mẹ đẻ mới phải."
Cái này Tôn Sắc Vi cũng nghĩ không ra.
Đoàn Tam cũng nghĩ không thông, quyết định về hỏi cha mẹ nàng, sau đó lại nói cho Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi nói: "Qua ít ngày ta phải đi tảo mộ cho cha mẹ. Qua Thanh Minh rồi lại đi tìm ta."
Đoàn Tam cô nương nghe vậy ý thức được nàng vẫn còn đang hiếu kỳ, qua Thanh Minh cũng không nên lập tức tìm nàng đi ra ngoài chơi.
Mùa xuân tháng ba, hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía, hiếm khi được nghỉ, Ninh Vương bỏ qua đình nghỉ mát, ngồi dưới cây hải đường tắm nắng uống trà. Chợt nghe một thanh âm vang lên, quay đầu nhìn lại, Tôn Sắc Vi lại mặc nam nhi trang phục xách nước tưới bắp ngô từ trong hồ.
Nàng thật sự là đầu thai nhầm rồi.
Ninh Vương trầm ngâm một lát, dạo bước đi đến: "Tôn cô nương hôm nay sao không ra ngoài?"
Tôn Sắc Vi sững sờ, sau đó kỳ quái hỏi: "Ra ngoài làm gì?"
"Đoàn Tam không mời cô nương ra đường xem náo nhiệt?"
Tôn Sắc Vi nghẹn lời trước câu hỏi kỳ quặc. Ninh Vương có ý gì, chính mình không thích Đoàn Tam, cũng không cho phép nàng cùng Đoàn Tam lui tới hay sao?
"Vương gia hôm đó quả nhiên thấy ta." Tôn Sắc Vi lười biếng cùng hắn vòng vo, "Dân nữ không nên không thông báo Vương gia. Lần sau ra ngoài dân nữ nhất định trước hết mời Vương gia."
Ninh Vương sắc mặt biến hóa, mang theo vẻ xấu hổ: "Ai bảo ngươi xin chỉ thị."
Tôn Sắc Vi trong lòng tự nhủ đương nhiên không cần xin chỉ thị. Ngươi không phải hi vọng ta nói về sau không cùng Đoàn Tam lui tới sao, ta lại không nói: "Vương gia rất nhàn sao?"
"Bản vương nhàn hay không còn phải nói cho ngươi hay sao?"
Tôn Sắc Vi đưa bầu nước cho hắn: "Vương gia nhàn thì tưới mấy cây bắp ngô này đi."
Ninh Vương nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin: "Ngươi —— ngươi bảo bản vương tưới ruộng?"
"Vương gia không muốn nếm thử món khoai tây sợi xào dấm chua, hay món cháo bắp thơm nồng sao? Hay là không cần giống cho năm sau?" Tôn Sắc Vi hỏi lại.
Ninh Vương quay người rời đi.
Tôn Sắc Vi cứng họng, hắn, hắn đây là ý gì? Dở trò trẻ con sao.
"Vương gia không tưới thì ta cũng mặc kệ."
Ninh Vương dừng lại, quay người lại: "Tôn Sắc Vi, ngươi có phải đã quên, có người còn trông cậy vào những thứ này trồng ra để Phụ hoàng đặc xá tội bất kính?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất