Chương 41.2: Nàng lấy thân báo đáp sao?
Linh Khê một mặt hi vọng Tôn Sắc Vi một mực lưu lại trong phủ, như vậy sẽ không ai dám đến làm phiền nàng. Mặt khác, hắn cũng mong Tôn Sắc Vi rời khỏi nơi này, những người trong Hoàng gia dù bề ngoài dễ sống chung, nhưng cô cô, cữu mẫu của Ninh Vương không ai là người hiền lành cả. Tuy rằng những người này ở ngoài cung dễ đối phó hơn so với ở trong thâm cung.
Nhưng suy cho cùng đây cũng là chuyện của Ninh Vương và Tôn Sắc Vi, Linh Khê lại cảm thấy hắn nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng để Ninh Vương tự quyết định: "Gia, nô tài mạo muội xin nói một câu."
Ninh Vương nhìn về phía hắn, ánh mắt ra hiệu cho phép hắn nói.
"Tính tình của Sắc Vi tỷ tỷ, Vương gia so với tiểu nhân rõ ràng hơn ai hết, nàng ấy là người một khi không vừa ý chuyện gì là dám đâm đầu tự vẫn ngay. Dù trong lòng gia nghĩ thế nào, cũng nên hỏi ý kiến Sắc Vi tỷ tỷ trước đã. Sắc Vi tỷ tỷ đã dám trốn một lần, ắt sẽ có lần hai."
Ninh Vương nhớ lại cảnh Tôn Sắc Vi liều mạng bỏ chạy hôm đó, không khỏi thở dài: "Ngươi đi hỏi nàng xem nàng nghĩ thế nào."
Linh Khê ngẩng đầu lên, hỏi thế nào đây?
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Ninh Vương nhìn khuôn mặt ngây ngô của hắn, bực bội xua tay, "Tìm Triệu Phúc lão kia, hắn biết phải làm gì!"
Linh Khê còn muốn nói gì đó, nhưng Ninh Vương đã trừng mắt, khiến hắn vội vàng lui ra ngoài, tránh cho chủ nhân mất kiên nhẫn mà cho ăn đòn.
"Linh Khê, ra chơi đi!"
Tiểu vương gia từ bên ngoài vọng vào, Ninh Vương lập tức bước ra: "Chơi cái gì mà chơi? Ngươi mấy tuổi rồi?"
Tiểu vương gia ngơ ngác, chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới định thần lại, chỉ vào mình: "Ngươi dám lớn tiếng với ta?"
"Ta lớn tiếng với ngươi thì sao? Không vui thì về đi!"
Tiểu vương gia leo xuống từ trên cây, giận dỗi nói: "Đi thì đi!" Rồi đột ngột quay lại, "Đừng tưởng ta không biết, ngươi chỉ muốn ta đi để một mình ngươi độc chiếm phòng bếp nhỏ làm đồ ăn thôi." Vừa nói, Tiểu vương gia càng chắc mẩm mình đoán đúng, hừ một tiếng với hắn rồi chạy về phía phòng ăn, "Người đâu, múc nước, bản vương muốn rửa mặt!"
Đám nha hoàn, tiểu tử nhìn về phía Ninh Vương. Ninh Vương quả thật muốn đuổi người đi, nhưng bị đệ đệ hiểu lầm, ngược lại có chút xấu hổ, đành bất đắc dĩ xua tay.
Tiểu vương gia vừa rửa tay vừa đắc ý hô lớn: "Ninh Vương điện hạ, đừng tưởng bản vương vẫn còn bé, chiêu khích tướng của ngươi vô dụng với bản vương rồi!"
Ninh Vương tức đến bật cười: "Ta thật sự là thấy ngươi là phát bực."
"Ta biết mà. Ta có một thứ tốt, ngươi ngày đêm mong nhớ, ta cũng thấy phiền ngươi lắm." Tiểu vương gia gật gù đắc ý, "Đáng tiếc tiểu trù nương không phải vật gì, ngươi có nói không cho cũng vô ích thôi."
Ninh Vương cố nén nụ cười: "Ngươi bớt giỡn đi là vừa."
Tiểu vương gia thấy vậy thì thôi, dù sao hắn cũng không muốn đồ ăn bị dọn đi, và người cũng bị đưa vào Hoàng thành.
Tôn Sắc Vi cũng không khiến Tiểu vương gia thất vọng.
Hai vị vương gia này đều thích ăn thịt, món gà sốt tiêu thêm rất nhiều nguyên liệu, nhìn qua chẳng khác gì món chay. Sườn chiên muối tiêu cũng hơi thanh đạm, khi lên thực đơn Tôn Sắc Vi đã đề nghị thêm món vịt quay. Thịt vịt thái miếng, dưa chuột xanh nhạt thái sợi, thêm một bát tương ngọt mà Ninh Vương chưa từng dùng, dùng bánh bao cuốn lại ăn. Chuẩn bị thêm vài món rau thanh đạm và một bát canh nữa là đủ.
Món rau Ninh Vương ăn không nhiều, nhưng cũng không kén chọn. Canh và món chính cũng đơn giản. Quản sự đại trù nghĩ Tiểu vương gia hiếm khi đến chơi, nên phải dùng món công phu để chiêu đãi, kể lại với người trong cung, Bệ hạ và Nương Nương nghe cũng không tiếc, biết đâu còn thưởng cho cả phòng bếp nhỏ một phen. Vì vậy mới thêm món thịt vịt.
Gà sốt tiêu, sườn chiên muối tiêu và thịt vịt được mang lên đầu tiên, tiểu nha hoàn mang thức ăn lên gắp tương ngọt cuốn thịt vịt cho Tiểu vương gia.
Tiểu vương gia ăn một miếng rơi mất nửa, lập tức cảm thấy thèm thuồng, liền cầm phần còn lại chấm thêm thật nhiều tương. Ninh Vương thấy trên miếng thịt vịt còn dính cả nước miếng của hắn, không khỏi hỏi: "Tương toàn nước bọt của ngươi, bản vương ăn làm sao?"
Tiểu vương gia cãi lại: "Trước kia có loại tương ngon thế này đâu, Tứ ca ăn bằng gì?"
Ninh Vương tức đến muốn đánh hắn.
Linh Khê nhanh chóng lên tiếng trước khi Tiểu vương gia kịp xáp lại gần: "Nô tài đi lấy thêm ở phòng bếp. Chắc chắn phòng bếp không chỉ có nhiêu đây đâu. Ít thế này thì làm sao đủ dùng."
Ninh Vương khẽ gật đầu, rồi gắp một miếng sườn chiên muối tiêu. Tiểu vương gia một tay cuốn thịt vịt, tay còn lại không biết dùng đũa, liền đưa cái đĩa nhỏ đến. Ninh Vương sững sờ, bất đắc dĩ gắp cho hắn một miếng: "Ta thật là nợ ngươi từ kiếp trước."
"Vậy sau này ta hiếu thuận với ngươi, được không?" Tiểu vương gia nuốt miếng thịt vịt trong miệng rồi làm nũng.
Ninh Vương ngẩn người, rồi bật cười: "Bản vương cần chắc?"
"Tính ngươi thế này, tiểu trù nương chắc chắn không thích ngươi đâu. Ngươi lại không thích người khác, sau này cô đơn một mình, ta không hiếu thuận ngươi thì ai hiếu thuận?" Tiểu vương gia vặn hỏi.
Ninh Vương không nói hai lời giơ tay lên. Tiểu vương gia sợ sệt, vội nhận lấy cuốn thịt vịt nướng từ nha hoàn bịt miệng lại.
"Cấm nói lung tung với Tôn Sắc Vi." Ninh Vương trừng mắt nhìn hắn.
Để hắn dọa chạy người ta rồi, quay đầu đi đâu mà tìm?
Tiểu vương gia lắc đầu nguầy nguậy, hắn không muốn tiểu trù nương đâm đầu chết đâu: "Tứ ca, Nhị ca mấy hôm trước đã nói với ta về tiểu trù nương rồi."
"Bản vương quay đầu tìm Thái tử ca, nhờ Thái tử ca cho hắn chút việc mà làm."
Tiểu vương gia tò mò: "Nhị ca cả ngày trà trộn chốn phong nguyệt thì làm được gì?"
"Ai rủ rê hắn đến chốn phong nguyệt?"
Tiểu vương gia gãi đầu nghĩ ngợi: "Văn nhân ư? Nghe nói họ thích nhất là được hồng tụ thiêm hương mà."
Nghe vậy, Ninh Vương không khỏi liếc nhìn hắn một cái, cái thằng nhóc này học theo Nhị ca, Tam ca cái gì mà lại biết cả hồng tụ thiêm hương: "Sang năm Xuân Triều có đại sự gì?"
Trong đầu Tiểu vương gia hiện ra hai chữ "Kỳ thi mùa xuân": "Không phải các cử tử từ khắp nơi đổ về kinh sư từ năm trước rồi sao?"
"Đó là lẽ đương nhiên. Để tránh gặp sự cố dọc đường. Cũng để phòng việc không quen khí hậu ở kinh sư. Đến sớm một chút còn có thời gian nghỉ ngơi, làm quen với môi trường." Dừng một chút, "Chậm chân thì có khi không tìm được quán trọ mà thuê phòng đâu."
Tiểu vương gia đã hiểu: "Tứ ca không sợ Nhị ca dẫn bọn họ say khướt ở chốn ôn nhu hương à?"
Ninh Vương nhíu mày, thằng nhóc này biết có hơi nhiều quá rồi đấy.
"Kỳ thi mùa xuân sắp đến mà còn hồ đồ như vậy, thì dù không có Nhị ca, sau này cũng sẽ gây ra chuyện lớn thôi. Nếu vượt qua được ải của Nhị ca, ít nhất cũng là người có ý chí kiên định." Ba năm một lần kỳ thi mùa xuân, chọn ra được mười mấy nhân tài trụ cột cũng không tệ rồi. Dù chỉ có hai ba người, cũng là phúc của triều đình.
Ninh Vương không sợ Nhị ca khuấy nước thêm đục. Hơn nữa, Nhị ca của hắn tuy rằng chơi bời, nhưng biết cái gì nên làm, cái gì không được đụng vào.
"Tứ ca, tương này ngon thật đấy." Tiểu vương gia lại không nhịn được cuốn bánh chấm thật nhiều rồi nhét vào miệng.
Ninh Vương nhíu mày: "Ngươi là Hoàng tử đó hả?"
"Ta đúng là Hoàng tử mà. Nhưng mà nó ngon thật đấy."
Thật ra là trong cung không có loại này.
Trong cung làm sườn phải qua hơn chục công đoạn, làm tương thì phải xin chỉ thị hết lần này đến lần khác, Tiểu vương gia còn chưa kịp ăn thì đã bị họ xin chỉ thị đến chán chẳng còn thấy ngon miệng nữa. Sao bằng Tôn Sắc Vi làm thô bạo vậy, làm xong là đem lên luôn, không ăn thử thì không biết là cái gì.
Ninh Vương nháy mắt với Linh Khê.
Lát sau, Linh Khê ôm một bình sứ trắng trở về, bên trong là một bình tương ngọt.
Tiểu vương gia ngửa mặt thở dài: "Tiểu trù nương à, ngươi khéo hiểu ý người như vậy, bảo bản vương làm sao mà không thích ngươi cho được."
Tay Ninh Vương run lên, đũa rơi xuống đất. Tiểu vương gia giật mình vội vàng đứng dậy giải thích: "Người ta chỉ là, chỉ nói đùa thôi mà. Chứ đâu có muốn tranh giành tiểu trù nương với ngươi, ngươi ngươi kích động thế làm gì? Khiếp quá đi. Người ngoài không biết lại tưởng tiểu trù nương là Tứ tẩu của ta rồi chứ."
Ninh Vương nổi giận: "Lần sau ngươi còn đến, nàng chính là Tứ tẩu của ngươi đó!"