Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 43: Vợ của bạn, không thể lừa gạt.

Chương 43: Vợ của bạn, không thể lừa gạt.
Đất bằng nổi sóng, chấn động khiến Tôn Sắc Vi mắt nổ đom đóm, không phân biệt được chiều hay tối, lại càng không biết mình đang ở nơi nào.
Ninh Vương gặp nàng lần này có vẻ kỳ quái. Chẳng phải Triệu Phúc nói Tôn Sắc Vi muốn tìm người trước hôn nhân không có thông phòng, có thể bảo vệ nàng không bị Tôn gia cùng những người thuộc ngoại tổ gia khi dễ, còn phải có tiền của phu quân nữa à?
Kinh thành người tầm tuổi hắn mà chưa có thông phòng, không có tiểu thiếp vốn đã không nhiều. Lại thêm có gia tư lớn, có quyền thế thì càng hiếm. Lại trừ bỏ những kẻ dáng dấp vớ vẩn, thân thể không trọn vẹn, có lẽ chỉ còn hắn một người.
"Thế nào?" Ninh Vương có chút hạ thấp người, ra vẻ ban ân hỏi nàng, "Còn không tạ ơn?"
Tôn Sắc Vi cứng họng, trong lòng tràn đầy phức tạp: "... Vương gia thật biết chê cười."
"Bản vương rảnh rỗi lắm sao?" Ninh Vương có chút không vui, hắn ăn no rửng mỡ mới đem loại sự tình này ra giải trí.
Mắng không thể mắng, đánh không dám đánh, Tôn Sắc Vi không biết phải đáp lại thế nào, dứt khoát cúi đầu xuống tránh ánh mắt của hắn: "Dân nữ chính là liễu yếu đào tơ..."
"Không phải cục đá cứng?" Ninh Vương không muốn nghe những lời này, không khách khí cắt ngang.
Tôn Sắc Vi lập tức giận đến muốn mắng, ngươi mới là cục đá cứng, lại còn là cục đá cứng trong hầm cầu: "Trong phủ nhiều cô nương như hoa như ngọc như vậy, trong cung..."
"Các nàng là ngươi, Tôn Sắc Vi sao?" Ninh Vương hỏi ngược lại, Tôn Sắc Vi nghẹn họng không nói nên lời, lẽ nào lại bảo không phải? Nhưng hiện tại không phải lúc cãi nhau, "Dân nữ cả gan hỏi một câu, Vương gia coi trọng dân nữ ở điểm nào?"
Ninh Vương lập tức ý thức được đây là cái hố: "Để sau này ngươi tiện đổi người thật sao?"
Tôn Sắc Vi đột nhiên ngẩng đầu, tại sao hắn lại biết?
Ninh Vương chỉ thuận miệng đoán mò, vạn vạn không ngờ rằng hắn đoán trúng, lập tức bật cười. Tôn Sắc Vi sợ hắn giận quá hóa cười, không khỏi lùi lại hai bước.
Ninh Vương kéo lấy cánh tay nàng. Tôn Sắc Vi vội vàng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Hôn sự đã định đâu?" Ninh Vương nhìn nàng, "Mất trinh tiết rồi gả cho bản vương?"
Tôn Sắc Vi không dám trả lời.
"Nếu như vậy, ngươi đã sớm không còn trong sạch." Ninh Vương nhắc nhở nàng, "Lan Chỉ."
Tôn Sắc Vi đột nhiên nhớ ra hôm đó nàng trúng độc không đi nổi, chính là Ninh Vương ôm nàng về phòng, "Khả Khả..."
"Nói thẳng xem bản vương có chỗ nào không được. Bản vương công vụ bề bộn, không có thời gian đấu trí với ngươi."
Tôn Sắc Vi khó tin, hai người bọn họ hiện giờ là ai muốn cưới ai, ai muốn gả ai vậy?
"Nếu không thì lại đâm đầu chết?" Ninh Vương lại hỏi, "Bản vương biết rõ phòng ở của ngươi sắp sửa xong rồi. Ngươi chết ở đây, bản vương sẽ gọi người Tôn gia đến ở, cho ngươi chết không nhắm mắt."
Tôn Sắc Vi tức giận đến đau cả ngực, "Ngươi, ngươi, ngươi thật cho rằng ta không dám đánh ngươi chắc?"
"Đánh ngươi thì đánh không lại, chi bằng cắn." Ninh Vương thấy nàng tức giận đến đỏ mặt tía tai thì hơi đau lòng, nhưng nghĩ đến nếu không có Vương phi, đến lúc hắn khóc cũng chẳng ai thương cảm, liền không còn thương xót Tôn Sắc Vi nữa, tìm đến "bảy tấc" của nàng mà nắm chặt không buông, "Muốn cắn chỗ nào tùy ngươi, bản vương chịu hết." Dừng một chút, hắn nói thêm: "Nghe dân chúng ngoài kia nói, vợ chồng càng đánh thì tình cảm càng tốt, cả ngày không nói một câu thì quá khách khí, chẳng khác nào người dưng."
Tôn Sắc Vi thầm nghĩ ngươi đi Hình bộ thật là nhân tài không được trọng dụng, "Ngài không sợ tôi vả vào mặt ngài à?"
"Hậu quả ngươi không gánh nổi đâu. Ngươi không sợ chết, bản vương sẽ không lấy mạng ngươi, cũng sẽ không dùng hình tra tấn ngươi." Ninh Vương liếc nhìn sang bên: "Ngược lại có thể nhốt ngươi vào phòng ngủ của bản vương. Tôn cô nương, muốn thử không?"
Thử cái quỷ!
Tôn Sắc Vi cố nén xúc động muốn chửi người, vô cùng khó hiểu: "Sao ngài cứ nhất thiết phải coi trọng tôi vậy?"
"Chẳng phải ngươi thích bản vương trước sao?" Ninh Vương chưa đợi nàng mở miệng đã tức giận nói: "Tôn Sắc Vi, đừng nói là ngươi đang lạt mềm buộc chặt, mới đó mấy ngày đã thay lòng đổi dạ."
Tôn Sắc Vi hồ đồ rồi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Ninh Vương: "Còn nhớ ngươi đã nói gì với Triệu Phúc không?"
"Nói gì cơ?" Tôn Sắc Vi vô thức hồi tưởng, mấy ngày trước nói chuyện phiếm với Triệu Phúc, Triệu Phúc kể Ninh Vương dặn dò hắn, những cô nương trong phủ đến hai mươi tuổi mà muốn ra ngoài thì cứ để họ ra. Triệu Phúc hỏi nàng có ý trung nhân chưa, nếu có thì sẽ hỏi Ninh Vương giúp nàng, "Triệu tổng quản đã nói với ngài những gì?"
Ninh Vương: "Triệu Phúc nói ngươi muốn tìm người có đảm đương, có tiền, có quyền, trước hôn nhân chưa có thông phòng tiểu thiếp, kinh thành lớn như vậy ngoài bản vương ra còn ai nữa? Nói đến mức người ngu cũng biết ngươi có ý trung nhân. Trừ bản vương ra thì còn ai?"
Tôn Sắc Vi lần đầu tiên biết cái gì gọi là hết đường chối cãi, "Khả Khả... nhưng ta, ta... Ai nói kinh thành ngoài ngài ra thì không còn ai? Ngài điều tra tôi à?"
"Nếu không tin bản vương thì ngươi có thể đi điều tra. Bản vương không ngại cho ngươi mượn thị vệ trong phủ cùng Linh Khê, Di Bạch đâu." Đến cả chút tình hình này cũng không biết, uổng công hắn lăn lộn ở chợ búa bao nhiêu năm nay.
Tôn Sắc Vi thấy hắn nói chắc chắn như vậy thì lại hơi dao động: "Không... Không thể nào?"
"Nếu không tính đến mấy chốn lầu xanh thì có lẽ là không."
Tôn Sắc Vi buột miệng thốt ra: "Thế thì bẩn quá!"
Ninh Vương yên tâm buông nàng ra: "Vậy ngươi chỉ có thể ở trong phủ nấu cơm cho bản vương cả đời. Tính ra cũng coi như là bồi bản vương cả đời. Bản vương vẫn có thể cưới Vương phi, nghênh Trắc phi, không uổng công."
Tôn Sắc Vi không phục, tức giận bật cười: "Chẳng lẽ mấy tửu lầu ngoài kia chỉ để trưng bày thôi à?"
"Bản vương không cho phép thì ai dám dùng ngươi?" Ninh Vương hỏi ngược lại.
Tôn Sắc Vi nhịn không được: "Ngươi vô lại!"
Ninh Vương lập tức không dám đùa nàng nữa, "Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi."
"Không cần nghĩ. Một Lan Chỉ thôi đã có thể muốn mạng tôi rồi, sau này mấy vị Vương phi Trắc phi của ngài chẳng phải sẽ lóc thịt tôi ra làm tám mảnh?" Tôn Sắc Vi cũng không muốn nói thêm với hắn nữa, quay đầu bỏ đi.
Ninh Vương sững sờ, hắn lấy đâu ra Vương phi Trắc phi? Ngay sau đó nghĩ lại thì không đúng, quốc pháp gia quy cũng đâu cho phép hắn cưới hai Vương phi. Thế là vội vàng đuổi theo, theo Tôn Sắc Vi vào chính phòng.
Tôn Sắc Vi dừng bước, quay lại nhìn hắn, không ổn rồi.
"Có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không?" Ninh Vương không chắc chắn hỏi.
Tôn Sắc Vi nhíu mày, nàng một câu cũng chưa nói thì hiểu lầm cái gì chứ? Chẳng lẽ Vương gia ăn trưa nhiều quá nên đầu óc lú lẫn rồi.
"Ngươi khẳng định là hiểu lầm rồi."
Tôn Sắc Vi xoay người đối diện hắn: "Vương gia nói thử xem tôi hiểu lầm cái gì."
"Bên cạnh bản vương chỉ có một mình ngươi, cũng chỉ có ngươi muốn gả cho bản vương, bản vương lấy đâu ra Vương phi Trắc phi?"
Tôn Sắc Vi vội nói: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho Vương gia."
"Vậy những điều kiện ngươi nói ra là nhắm đến ai?" Ninh Vương đương nhiên đoán được điều này, nhưng bây giờ không phải lúc nói lý. Tôn Sắc Vi đầy bụng tâm cơ, lại mềm không được, cứng cũng không xong, nếu không dùng chút tiểu kế thì nàng dám bỏ trốn mất dạng vào ban đêm.
Tôn Sắc Vi thầm nghĩ nếu mình biết đám đàn ông các người đều vô liêm sỉ như vậy, thì đã chẳng nói ra một tràng dài như thế, "Dù sao cũng không phải Vương gia. Tôi đâu phải nô tài của Ninh Vương phủ, đâu cần phải báo cáo mọi chuyện cho Vương gia chứ?"
Ninh Vương trầm ngâm một lát, quyết định lấy lui làm tiến: "Vậy ngươi nói bản vương lấy đâu ra Vương phi Trắc phi?"
"Trắc phi thì tôi không biết, còn Vương phi... Là Đại cô nương của An Quốc Công phủ." Tôn Sắc Vi không nhịn được đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Ninh Vương sẽ không cho rằng nàng cũng có sở thích giống như đoạn tụ chứ, chẳng mấy nữa là sẽ đính hôn rồi ấy chứ.
Ninh Vương mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, Hình bộ phải xem xét các vụ án trọng đại từ khắp nơi trên cả nước, thỉnh thoảng dân chúng còn chạy đến Hình bộ để phá án, có thể nói Hình bộ là một trong sáu bộ bận rộn nhất.
Ngày nghỉ còn phải đối phó với đám cháu trai, đến mức quên mất An Quốc Công vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôn Sắc Vi đẩy hắn ra ngoài. Ninh Vương vô thức quay người, sau đó vội vàng dừng lại, "Ai nói nàng ta là Vương phi của bản vương?"
"Bệ hạ."
Ninh Vương thầm thở phào nhẹ nhõm: "Phụ hoàng ta cũng chưa từng nói vậy."
Tôn Sắc Vi thu tay lại: "Nhưng cả triều đều biết mà."
"Cả triều đều biết, vậy tại sao Phụ hoàng còn chưa ban hôn?" Ninh Vương nhớ đến câu "Môi sáu mời" của Tiểu đệ hắn, "Ngươi coi bản vương là thứ dân nơi thôn quê à, hôm nay đính hôn, ngày mai đã có thể thành thân? Riêng cái mũ phượng khăn quàng vai của Vương phi cũng phải mất cả năm trời để làm. Đến lúc đó Đại cô nương An Quốc Công phủ lớn bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi cũng phải động não suy nghĩ chứ, bản vương có đợi được không?"
Tôn Sắc Vi ngược lại quên mất điểm này, nhưng đây đâu phải trọng điểm: "Đính hôn bao lâu rồi thành thân thì có sao?"
"Ngươi ngươi... Ngươi đúng là đồ đá." Ninh Vương bất đắc dĩ chỉ vào nàng, "Vì ngươi mà hôm qua bản vương suýt chút nữa đã phán sai án, tối qua thì ngủ không yên giấc, vất vả lắm mới nghĩ thông suốt, ngươi... Ngươi thật là vô tâm!"
Tôn Sắc Vi há hốc miệng, không thể tin được: "Sao lại thành lỗi của tôi?"
"Không phải tại ngươi ăn nói như vậy với Triệu Phúc, Triệu Phúc tưởng ngươi thầm mến bản vương nên mới nói cho bản vương biết, nếu không thì bản vương có ngày nhớ đêm mong vậy không?" Ninh Vương tức giận mắng to, "Đồ yêu tinh hại người!"
Tôn Sắc Vi cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là có miệng khó nói, "Triệu... Triệu tổng quản sao lại thế chứ? Lẽ ra ông ta phải hỏi tôi trước chứ?"
Ninh Vương thầm nghĩ hỏi ngươi thì chẳng phải lộ tẩy hết à, "Ngươi là một cô nương, đã nói đến nước đó rồi, bảo ông ta hỏi thế nào? Bắt ngươi phải thừa nhận tận miệng à?"
"Tôi..."
Ninh Vương giở trò: "Bản vương mặc kệ. Bản vương vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Tôn Sắc Vi tức giận bật cười, cái này còn ăn vạ nàng nữa chứ. Nhưng nghĩ lại những lời nàng nói ra cũng không rõ ràng, chẳng lẽ trong kinh thành chỉ còn mình hắn là trong sạch.
"Tôi... Tôi là con gái của thương nhân." Tôn Sắc Vi thấy nói thẳng không thông thì dứt khoát đổi góc độ.
Ninh Vương: "Bản vương đâu phải mới biết ngươi hôm nay."
"Con gái thương nhân theo ngài, ngài không sợ mất mặt à?"
Ninh Vương buột miệng: "Bản vương có bao giờ quan tâm đến chuyện mất mặt đâu?"
Tôn Sắc Vi thua trận, im lặng một lúc rồi tiếp tục cố gắng: "Nếu vậy, tôi xin nói rõ, tôi một không làm thông phòng nha hoàn, hai không làm Trắc phi, muốn làm thì phải là Ninh vương phi của ngài."
Ninh Vương mừng rỡ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn còn hờn dỗi: "Không phải Vương phi của bản vương thì bản vương nói nhiều với ngươi làm gì?"
Tôn Sắc Vi nghẹn lời.
Ninh Vương nói tiếp: "Bản vương nhắc đến chuyện cưới gả mấy lần rồi, ngoài Vương phi ra thì ai được dùng hai chữ 'cưới gả'? Bình thường thì thông minh sáng suốt, đến thời điểm then chốt sao lại không biết dùng đầu óc vậy?"
"Ngươi..." Tôn Sắc Vi muốn đánh người, "Thật dễ nói chuyện."
Ninh Vương nghĩ đi nghĩ lại: "Vậy bản vương sẽ báo cáo Phụ hoàng, nhờ Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt."
"Chờ một chút, ai đồng ý?" Tôn Sắc Vi vội gọi hắn lại.
Ninh Vương: "Còn chuyện gì nữa?"
"Tôi còn chưa nói xong." Tôn Sắc Vi đưa ra một điều kiện mà người thường không thể chấp nhận được, thậm chí sẽ cho rằng nàng bị điên, "Tính tình tôi không tốt, chắc Vương gia cũng biết rồi. Trước bị Lưu Hà nguyền rủa, sau bị Lan Chỉ hãm hại, cho nên tôi mong rằng bên cạnh Vương gia chỉ có mình tôi. Đàn ông cũng không được. Vương gia suy nghĩ kỹ rồi trả lời."
Ninh Vương dò xét Tôn Sắc Vi với ánh mắt đầy nghi ngờ, chẳng lẽ nàng đang cố tình làm khó hắn?
Tôn Sắc Vi chính là muốn hắn biết khó mà lui.
Ninh Vương gật đầu: "Được."
Tôn Sắc Vi nghi ngờ mình nghe lầm.
"Ngươi... Ngươi đồng ý?"
Ninh Vương thấy nàng khó tin thì không nhịn được bật cười, "Bản vương đâu phải Nhị ca, đồng ý thì sao?"
Phải rồi, hắn là Vương gia, dòng dõi hoàng tộc, sau này đổi ý thì nàng cũng không thể làm gì được.
"Tôi không có cha mẹ, cũng không có anh chị em giúp đỡ, sau này nếu Vương gia đổi ý thì tôi cũng chỉ có thể chịu. Nhưng tôi vốn không cam chịu số phận, chi bằng Vương gia viết sẵn cho tôi tờ hưu thư đi."
Ninh Vương nghi ngờ mình nghe lầm, "Thư gì cơ?"
"Thư hòa ly."
Ninh Vương không nhịn được chỉ vào nàng: "Ngươi..."
"Tôi là người như vậy đó, không biết điều, không biết linh hoạt. Vương gia hối hận vẫn còn kịp đấy." Tôn Sắc Vi không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
Ninh Vương quay người bỏ đi.
Đến cửa thì tỉnh táo lại, dừng bước, quay đầu lại nói: "Hối hận á? Không đời nào có chuyện đó, ngươi cứ đợi đến ngày làm Ninh vương phi đi."
Sắc mặt Tôn Sắc Vi đại biến, vội vàng đuổi theo: "Ngươi..."
"Bản vương đi viết ngay đây." Ninh Vương sải bước về phía thư phòng. Tôn Sắc Vi chạy theo sát phía sau, thấy hai nha hoàn đang lau giá sách thì bảo họ ra ngoài trước.
Ninh Vương đưa thỏi mực cho nàng. Tôn Sắc Vi không hiểu gì cả, Ninh Vương nhíu mày: "Ngươi đuổi người của bản vương ra ngoài rồi mà còn không mài mực, muốn bản vương tay phải viết chữ, tay trái mài mực chắc?"
Tôn Sắc Vi vô thức nhận lấy, vừa đưa tay ra liền ý thức được có gì đó sai sai. Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ? Tôn Sắc Vi chợt nhớ đến cô bạn Đoàn nương của mình: "Vương gia, có một câu không biết ngài đã nghe qua chưa."
Ninh Vương liếc nhìn nàng, ra hiệu nàng đừng vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.
Tôn Sắc Vi chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào: "Vợ của bạn, không thể lừa gạt."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất